Editor: Ochibi
Sở Tĩnh ngồi ở chỗ cách cô xa nhất, cố ý bỏ qua đôi đũa cô đưa, lấy một đôi khác rồi ăn.
Sau khi ăn xong, đeo cặp lên liền ra cửa.
“Anh trai, từ từ chờ em với!” Từ Như Ý ở cửa nhanh chóng đổi giày.
Sở Tĩnh phía trước không những không dừng, ngược lại còn bước nhanh hơn, đi xa hơn.
Từ Như Ý chạy chậm theo kịp, cô hơi thở dốc, “Anh trai, làm sao vậy?”
Sở Tĩnh cũng không quay đầu. Lập tức đi tới, hoàn toàn làm lơ cô.
Hắn quyết định: dù cho cô nói cái gì, làm cái gì, đều sẽ làm như không nhìn thấy, không nghe thấy!
Thế nhưng, hắn cố ý xa cách, cũng không khiến Từ Như Ý bất mãn. Cô luôn yên lặng đi theo phía sau, cùng hắn một đường đi học, rồi tan học.
Sở Tĩnh cho rằng như vậy có thể dần rời xa cô, không nghĩ tới, cuối tuần, Từ Như Ý vẫn tìm tới hắn.
Cô có chút ủy khuất, hai tròng mắt trong vắt phiếm một tầng sương mù, “Anh trai ~ anh không để ý tới em cũng không sao, nhưng mà, anh từng đáp ứng, sẽ mời em ăn cơm!”
Sở Tĩnh ngẩn vài giây.
Đúng thật, cô giúp hắn giải quyết những nữ sinh đó, hắn đáp ứng mời cô ăn cơm. Nếu bây giờ đổi ý dường như không tốt lắm.
Có điều, hắn có thể dẫn theo Hàn Dĩ An cùng lớp. Đây sẽ không tính vi ước đâu.
“Anh còn có chút chuyện, đến lúc đó em ở địa điểm chỉ định chờ anh.” Sở Tĩnh chỉ nói như vậy.
“Dạ dạ!” Từ Như Ý gật đầu.
Trong tiệm cơm Tây.
Từ Như Ý mặc cái váy lần trước đi cùng hắn mua, tỉ mỉ chải chuốt tóc. Nhìn đến người ngồi bên kia, cô vui vẻ tiếp đón: “Anh trai!”
Cô mặc trang phục tươi mát như vậy làm người trước mắt sáng ngời, nhưng Sở Tĩnh rất nhanh quay đầu sang hướng khác.
“Đây là bạn anh, Hàn Dĩ An.” Sở Tĩnh đơn giản giới thiệu.
“Chào anh.” Từ Như Ý thấy hắn vậy mà kéo lá chắn, trên mặt không rất vui. Không nóng không lạnh cùng hắn chào hỏi.
“Xin hỏi ai gọi món ạ?” Người phục vụ đã đi tới.
“Để cô ấy đi.” Sở Tĩnh chỉ chỉ người bên kia.
Từ Như Ý tùy tay chọn mấy món, sau đó hỏi: “Anh trai, sao mấy ngày nay không chờ em cùng về vậy?”
“Rất bận.” Sở Tĩnh thuận miệng đáp.
“Vậy sao buổi sáng cũng không chờ em cùng đi học?”
“Có việc.”
“Nhưng mà tan học hôm qua, bọn anh còn chơi bóng rổ mà?”
“Không thể?”
Đôi tay Từ Như Ý chống cằm, dáng vẻ có chút rầu rĩ không vui.
Hàn Dĩ An một bên lo cầm dao nĩa, đang chơi hăng say nhìn người trước mặt.
Hắn nghe nói Sở Tĩnh có thêm đứa em gái, hôm nay lần đầu nhìn thấy, cảm giác vô cùng thú vị.
Cô gái nhỏ lớn lên đặc biệt xinh đẹp, đôi mắt ngấn nước long lanh, như có ma lực hấp dẫn hắn.
Hàn Dĩ An dùng cánh tay chạm chạm Sở Tĩnh bên cạnh.
“Này, Tĩnh, cô ấy là em gái cậu? Tên là gì thế?”
“Từ Như Ý.”
“A, Như Ý sao, thật là dễ nghe. Rất giống với người em.” Hàn Dĩ An nở nụ cười tự nhận là rất có nội hàm, nói với cô, đồng thời không quên khen tặng hai câu.
“Cảm ơn.”
“Đến trường mới cảm giác thế nào?” Hàn Dĩ An dứt khoát rời khỏi vị trí, ngồi vào bên người cô.
Từ Như Ý rất không thích kiểu tự quen thuộc của hắn. Cô đứng lên, ngồi vào bên cạnh Sở Tĩnh.
Hàn Dĩ An vẫn là lần đầu bị con gái làm lơ, mắt hắn choáng váng.
Từ Như Ý không thèm để ý tới hắn, nói với Sở Tĩnh: “Anh trai, anh là chủ tịch hội học sinh nhỉ?”
Trên người cô tựa như còn tàn lưu thanh hương sau khi tắm ngày hôm qua, sau khi để sát vào, tâm Sở Tĩnh lập tức có chút loạn.
Hắn tránh đi không đáp, nhìn về Hàn Dĩ An: “Dĩ An, giải đấu mùa thu chuẩn bị đến đâu rồi?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...