Xuyên Nhanh Phản Diện Quá Sủng Quá Mê Người


Buổi tối, sau khi Thịnh Noãn tắm xong, cô cùng Thịnh Linh San tựa vào giường nói chuyện với nhau.

Thịnh Linh San biết lần này con gái một mình trở về Trung Quốc là bởi vì cãi nhau với ba, trước kia bà cũng muốn nói chuyện với con gái mấy lần, nhưng cô lại không có ý định muốn nói chuyện với bà.

Đến tận hôm nay, bà cảm giác con gái không còn bài xích mình nữa, cuối cùng mới tìm được cơ hội để nói.

Giọng Thịnh Linh San ôn nhu có chút bất đắc dĩ: “Noãn Noãn, hơi khó để giải thích cho con biết chuyện gì đã xảy ra giữa con và ba con, nhưng dù thế nào đi nữa, con phải tin rằng Leslie yêu con, ông ấy cũng yêu con không kém gì mẹ, con nên thẳng thắn ông ấy hơn…”Thịnh Noãn không nói lời nào, bởi vì cốt truyện ban đầu do chăm sóc khách hàng đưa ra có rất ít nội dung liên quan đến ba của nguyên chủ, Thịnh Noãn cũng không chắc chắn người đàn ông giàu có ở nước Y đó là người như thế nào, chỉ biết rằng mô tả duy nhất về ông ta là một người đàn ông mạnh mẽ và cứng cỏi.


Thấy cô im lặng, Thịnh Linh San thở dài, lấy di động ra: “Noãn Noãn, mẹ nghĩ con nên gọi cho Leslie… Hôm qua ông ấy cũng liên lạc với con, ông ấy rất lo lắng cho con, nhưng lại sợ gọi mà con không muốn nói chuyện với ông ấy.

”Thịnh Noãn chưa kịp từ chối thì Thịnh Linh San đã ấn vào số điện thoại, đối phương bắt máy rất nhanh.

“Anh nghe, San…”Giọng nói trầm, từ tốn khiến người ta dễ dàng tưởng tượng ra người đàn ông bên kia điện thoại phải lịch sự và trang nghiêm đến nhường nào.

“Leslie, Noãn Noãn muốn nói chuyện với anh.

”Ngay sau đó, chiếc điện thoại nằm gọn trong tay Thịnh Noãn.

Nói chuyện với ba vài câu, Thịnh Noãn nhất định phải bỏ chạy, nhưng lúc này nghe thấy giọng nói dịu dàng trầm ấm bên kia, cô nhất thời không biết phải nói gì! Ngược lại, người đàn ông ở phía bên kia lên tiếng trướcLeslie Norman nhẹ nhàng nói: “Noãn Noãn, công chúa nhỏ của ba, con vẫn còn giận ba à?”Thịnh Noãn cuối cùng cũng nhỏ tiếng gọi: “Ba.

”Leslie thở ra chậm rãi: “Ba tưởng công chúa nhỏ của ba sẽ không bao giờ muốn quan tâm đến ba nữa…”Cô có thể nghe được tiếng thở qua điện thoại, Thịnh Noãn gần như chưa bao giờ có trải nghiệm được quan tâm, yêu thương hết lòng thế này, nên khó tránh khỏi cảm giác có chút khó chịu.

Cô không lên tiếng, Leslie ở đầu dây bên kia tưởng cô đang khóc, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Đừng khóc, công chúa nhỏ của ba, tất cả đều là lỗi của ba… Ba đặt mua tòa lâu đài cổ mà con thích, coi như là quà để xin lỗi con, được không?”Thịnh Noãn đột nhiên sửng sốt, chớp mắt cũng trở nên khó khăn.


Quà? Lâu đài? Cái này, cái này, cái này…Gia đình của Thịnh Noãn vốn được biết là một gia tộc giàu có, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp phải loại khí phách thích là tặng lâu đài như vậy, cô vẫn có chút kinh hãi.

Cho đến khi Thịnh Linh San cầm điện thoại rồi đi ra ngoài, Thịnh Noãn nằm một mình trên giường, cô vẫn chưa thể hoàn hồn trở lại…Ngay lúc Thịnh Noãn bị choáng bởi một lâu đài cổ, ở một nơi khác, Diệp Nam Vĩ tỉnh dậy trong bệnh viện.

Vừa mở mắt ra, cậu gần như bật dậy ngay lập tức, ánh mắt tối sầm, cảnh giác… nhưng sau đó cậu lại thấy mình đang ở trong bệnh viện.

Cô y tá vừa bước vào, nhìn thấy cậu ngồi dậy, lập tức lo lắng mắng cậu: “Cậu làm gì vậy, đừng cử động lung tung, vẫn đang truyền nước đấy.

”Diệp Nam Vĩ định thần lại, vẻ mặt lập tức trở nên ngoan ngoãn.


“Chào chị, xin hỏi… là ai đã đưa tôi đến bệnh viện?” Diệp Nam Vĩ hỏi y tá.

Cô y tá rất không hài lòng với việc bệnh nhân cứ tùy tiện cử động như cậu ta, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt, nét mặt ưa nhìn của chàng trai trẻ, cô cuối cùng kìm nén sự khó chịu, trả lời: “Một cô bé cũng trạc tuổi cậu.

”Nói rồi, y tá cũng cằn nhằn: “Cậu còn nhỏ mà trên người toàn vết thương, trước khi ra ngoài phải tắm rửa sạch sẽ, đừng đánh nhau nữa… Cậu còn trẻ, có thể dễ làm tổn thương cơ thể của mình đấy.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận