"Giang Thành không có nói cho anh biết à?".
Yến Chử giả vờ không nghe được những tiếng xì xầm khe khẽ, đôi mắt híp lại, nhìn Giang Đông Lâm và hỏi."Cái gì? Yến Chử, ba anh tốt xấu gì cũng là ba dượng của em.
Cho dù em không muốn gọi một tiếng ba đi chăng nữa, thì em cũng bên gọi ông ấy là chú Giang chứ?".Ngoài mặt thì Giang Đông Lâm trông rất chân thành, nhưng trong lòng thì lại đang ở hoa.
Quả nhiên, dù thế nào đi nữa, Yến Chử cũng chỉ là một thằng ngu không có đầu óc, vừa bị kích thích là nổi giận.
Thật ra anh ta hy vọng Yến Chử có thể càng phối hợp hơn nữa, nếu có thể tự làm hỏng thanh danh của Yến Chử, lỗi càng lớn mới càng tốt.
(App T Y T)"Xem ra Giang Thàng đúng là không có nói cho anh biết.
Cũng phải, ông ấy làm gì có mặt mũi mà nói".Yến Chử mỉm cười: "Trước khi ba tôi rời khỏi, đã cho mẹ tôi một hộp vàng thỏi.
Cho dù là có dựa trên tỷ giá ngoại tệ năm đó, cũng có thể đội được hơn một trăm triệu.
Lúc đó tôi mới có bảy tuổi, ba tôi để lại cho mẹ tôi những thứ đó, chính là muốn bà ấy nuôi nấng tôi đàng hoàng.
Số tiền lớn như thế, một gia đình nhỏ bình thường cũng đủ ăn ngon mặc đẹp cả đời, huống hồ gì khi ấy tôi vẫn còn là một đứa bé”.Mười năm trước, danh từ “hộ giàu” còn chưa xuất hiện.
Tiền tiết kiệm của một gia định được một ngàn, cũng đã rất giàu có rồi."Anh có còn nhớ trước đó anh ở khu nhà như thế nào không, không nhớ thì để tôi nhắc lại cho anh nhớ.
Căn nhà nhỏ ba gian ở Khê Khẩu kia anh còn nhớ rõ không, đó là nhà cũ của Giang gia đó.
Sau khi mẹ tôi lấy ba anh, cả nhà anh dọn đến căn tứ hợp viện trên đường Tề Lâm, cả nhà anh chiếm căn phòng rộng rãi nhất, còn tôi chỉ ở trong căn phòng nhỏ bên hông.
Từ đó trở đi, những bữa ăn trong nhà đều có thịt có cá, anh bắt đầu có rất rất nhiều món đồ chơi mới, đeo cặp sách mới, mặc quần áo mới.
Giang Đông Lâm, anh cho rằng tất cả những thay đổi đó là vì cái gì?”.Yến Chử từng bước đến gần Giang Đông Lâm, rõ ràng trên mặt Yến Chử vẫn là thái độ bình tĩnh và tự chủ, nhưng lại làm cho anh ta cảm nhận được một cỗ áp lực trước giờ chưa từng có.
Anh ta không thể tin được, anh ta lại cảm thấy áp lực bởi người em kế mà anh ta luôn xem thường này."Mẹ ruột của tôi à, tôi đã từng kính trọng bà ấy như thế nào.
Nhưng tình cảm mà bà ấy dành cho tôi còn không được một phần mười dành cho đứa riêng của chồng sau như anh.
Căn nhà bây giờ các người đang sinh sống, quần áo bây giờ các người đang mặc, món ngon món quý bây giờ các người ăn…Giang Đông Lâm, anh đi hỏi ba anh xem, tất cả có phải ban đầu phải thuộc về tôi không?”.Khí thế của Yến Chử bức người, làm cho Giang Đông Lâm sợ hãi lùi về mấy bước.
Cho đến khi anh ta đụng phải một chàng trai đứng phía sau anh ta, không còn đường lui nữa mới thôi."Ba tôi không tính toán, đó là bởi vì ông ấy khoan dung.
Cho dù cả nhà các người làm gì, ít ra cũng không có vì tiền mà trực tiếp lấy cớ cảm mạo phá sốt để hại chết tôi.
Tôi không tính toán, đó là bởi vì tôi còn nhớ rõ, Cao Á Cầm từng là mẹ ruột của tôi.
Tuy rằng người mẹ này, dường như đã chết vào năm tôi bảy tuổi rồi".Một cơn gió nhẹ thổi qua, đúng lúc bụi bay vào mắt.
Yến Chử chớp mắt, không khỏi dùng tay dụi dụi hốc mắt.“Chuyện đã đến nước này, tôi cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Chỉ hy vọng sau này nước sông không phạm nước giếng, không liên quan gì nhau”.Hốc mắt của Yến Chử đỏ ửng, đặc biệt là mắt trái đang bị bụi bay vào, ngần ngận nước mắt.
Người ngoài nhìn thấy, đây là một chàng trai biết kiềm chế đến mức nào chứ, cho dù bị tổn thương sâu sắc, vẫn kiên cường không muốn rơi lệ trước mặt mọi người.
So với những kẻ giả vờ đáng thương, không hiểu vì sao mà dáng vẻ bình tĩnh đến kỳ lạ của anh mới làm cho tất cả mọi người ở đây không khỏi đau lòng vì anh.Suy cho cùng thì vẫn là nhìn ngoại hình, dù sao các cô gái trẻ bên cạnh đều đau lòng hết cả lên.
Nghe được mấy lời vừa rồi của Yến Chử, lại nhìn dáng vẻ “cố nén bi thương” của anh, hận không thể thay thế anh chất vấn cả nhà không có lương tâm kia, nhất là người mẹ ruột kia của anh.Giang Đông Lâm tức giận trào dâng nơi cổ họng.
Chuyện quái quỷ gì đây, trước giờ anh ta chưa bao giờ nghe ba anh ta nói tới chuyện này.
Nhưng trông thái độ của Yến Chử thế kia, trực giác nói cho anh biết đây là sự thật.
Chẳng lẽ đứa con chồng trước ăn nhờ ở đậu trong suy nghĩ của anh ta, lại là “người chi tiền” lớn nhất của nhà anh ta?Anh ta không muốn tin tưởng sự thật này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...