Cảnh quay cuối cùng, bởi vì Kỳ Phụng luôn cố ý vô tình chế tạo chuyện ngoài ý muốn, vậy nên mất hơn một tiếng mới kết thúc buổi quay, đến đây, bộ phim ngắn tuyên truyền này đã chính thức quay xong.
Khi đạo diễn tuyên bố kết thúc, Bạch Tửu đã lưu loát trở lại phòng hóa trang thay quần áo, đi theo chị Lan lên xe, đối với chuyện Kỳ Phụng bổ sung "đường", trong lòng cô còn có chút vi diệu.
Trên đường trở về, chị Lan vừa lái xe, vừa hỏi: "Cô nói xem, có phải Kỳ Phụng thích cô không?"
"Tôi xinh đẹp như vậy, anh ấy thích tôi không phải chuyện rất bình thường sao?" Bạch Tửu dựa vào lưng ghế chợp mắt, đối với hành vi "quấy rối" của Kỳ Phụng rất bao dung, chuyện này có vẻ hơi kỳ quái.
Chị Lan tấm tắc hai tiếng, "Tôi nói cho cô biết, chuyện của cô và Văn Bỉnh đã làm tôi rất đau đầu, cô đừng gây thêm chuyện khác nữa."
Trong mắt chị Lan, Bạch Tửu thật sự có một khuôn mặt làm người khác rung động, nhưng không dám khen tặng tính cách lúc trước của cô, hiện tại tính cách thoạt nhìn tốt hơn một chút, Kỳ Phụng lại là trạch nam chưa từng tiếp xúc với con gái, rung động với Bạch Tửu thật sự là chuyện bình thường.
Chị Lan lại dùng khóe mắt nhìn Bạch Tửu nói: "Ngày mai cô còn phải tham gia cuộc họp báo đoạn phim ngắn kia, chờ hoàn thành công việc, cô sẽ chính thức tham gia show thực tế, nhớ kỹ, tuy cuộc họp báo không lớn, nhưng bởi vì cô, tôi đoán ngày mai sẽ có rất nhiều phóng viên, cho nên trong cuộc họp báo cô không thể nhắc tới Văn Bỉnh, không thể cho bọn họ cơ hội đưa tin."
"Tôi biết." Bạch Tửu lười biếng lên tiếng.
Bây giờ cô ước gì không có quan hệ gì với Văn Bỉnh.
Mà trong công ty được xưng là nắm giữ toàn bộ mạch máu của giới giải trí, tầng cao nhất, một người đàn ông đang đứng nhìn phong cảnh bên ngoài, bóng dáng của hắn ta mỗi giây mỗi phút đều tỏa ra khí phách không tầm thường.
Chỉ có đứng ở nơi cao nhất, mới có tư cách bễ nghễ thiên hạ.
Thư ký tổng giám đốc nói: "Sự tình điều tra rõ ràng, là người nhà họ Vương trà trộn vào đoàn phim làm cô Tống bị thương, trả thù tổng giám đốc. "
"Nhà họ Vương..." Văn Bỉnh cười lạnh một tiếng, cửa kính phản chiếu lại khuôn mặt lạnh lùng của hắn ta, "Rất tốt, là bọn họ ép tôi đuổi cùng giết tận. "
Thư ký lại sửa sang lại mái tóc bị gió thổi loạn của mình.
"Không tốt!" Đúng lúc này, một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen đi vào, đây là người Văn Bỉnh phái qua bảo vệ Tống Nhất Nhất sau sự cố dây thép, người đàn ông kia chạy vào nói: "Tổng giám đốc, tiểu thư nhà họ Ngô cảnh cáo cô Tống không được tới gần anh, cô Tống đã đánh tiểu thư nhà họ Ngô!"
Văn Bỉnh xoay người lại, "Nhất Nhất muốn đánh người mà mấy người không biết đi tới giúp đỡ? Đồ không có ánh mắt, cô ấy bị đau tay thì sao?"
"Không tốt! Không tốt!" Một người đàn ông mặc đồ đen lại chạy vào, "Tổng giám đốc, khi cô Tống đánh tiểu thư nhà họ Ngô, thuận tay cầm một bình hoa đập xuống, bình hoa kia là đồ cổ được trưng bày trong bữa tiệc, giá trị xa xỉ!"
Văn Bỉnh tài đại khí thô, "Không phải chỉ là đồ cổ thôi sao? Lập tức mua một cửa hàng đồ cổ, để Nhất Nhất tùy ý đập!"
"Không tốt không tốt..."
Văn Bỉnh nhìn về phía người đàn ông mới chạy vào, mày cũng không thèm nhăn, "Nhất Nhất đập đồ cổ, hay là đánh người, đều không sao cả, để cô ấy chơi vui vẻ chút."
"Ừm..." Người đàn ông vào muộn nhất do do dự dự nói: "Tổng giám đốc, vừa nãy cô Tống nói với thiên kim nhà họ Ngô, dòng trạng thái cô ấy mới đăng lên Weibo, không phải nói về anh, mà là Bạch Tửu."
Sắc mặt Văn Bỉnh cứng đờ, ngay sau đó không còn chút nào phong độ của tổng giám đốc bá đạo, hắn ta xanh mặt, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một nói: "Nói, lại, một, lần!"
"Tổng, tổng, tổng... Tổng giám đốc..." Ba người đàn ông cao lớn co thành một cục, run bần bật.
Thư ký bình tĩnh đỡ đỡ kính, "Tổng giám đốc, bọn họ nói cô Tống có cảm giác rung động, cũng không phải bởi vì anh, mà là bởi vì..."
"Bạch Tửu!!!"
Văn Bỉnh đập cái bốp xuống bàn làm việc.
Thư ký bị ngắt lời quyết định tạm thời không nói.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...