Hắn đương nhiên hỏi lại: “Vì sao?”
“Bởi vì ‘giống đực’ này có khả năng là trượng phu của nàng ấy nha.”
Hắn khó hiểu, “Trượng phu liền có thể có hành động thân mật với ‘giống cái’ sao?”
“Ừm, không sai.” Bạch Tửu lại thử rút tay mình ra, “Cho nên ngươi không thể lôi kéo tay ta được.”
Lại không ngờ tay cô không rút được ra, mà hắn còn nắm chặt hơn nữa.
Bạch Tửu nhìn hắn.
Hắn nói: “Vậy ta làm trượng phu ngươi.”
Cô sửng sốt.
Mắt hắn như nước hồ thu, nhìn luôn có cảm giác hữu tình, trong ánh mắt tựa như có sao trời phủ khắp, loại dung mạo này, loại phong thái này, căn bản đã vượt qua hết thảy vẻ đẹp của nhân loại, một khi ánh mắt đã bị hắn đoạt lấy, liền dường như lập tức trầm luân.
Bạch Tửu có chút hoảng loạn, tuy cô cũng không rõ sự hoảng hốt này là vì sao. Cô miễn cưỡng cười, “Những lời này, cứ chờ ngươi trưởng thành rồi nói sau.”
Ở trong mắt cô, hắn chính là một đứa trẻ vừa ra đời, đối với cái gì cũng đều tò mò muốn tìm hiểu. Trượng phu gì đó, cô nghĩ phỏng chừng ngay cả ý nghĩa của từ này hắn cũng chưa hiểu được.
Hắn không vui, “Ta đã sớm thành niên.”
Hắn ngay cả mình bao nhiều tuổi cũng không nhớ được, nhưng hắn có thể xác định, bất luận là dựa theo tuổi tác của cá, hay dựa theo tuổi tác của người, hắn cũng đều đã thành niên.
Bạch Tửu vô lực cười cười. Bệnh cô còn chưa khỏi, lại ngồi chỗ này cùng hắn phơi gió lạnh lâu như vậy, cô đã cảm thấy có chút đau đầu, vì thế, cô chỉ có thể nói: “Đề tài này chúng ta có thể thảo luận sau, hiện tại ta phải về nghỉ ngơi đã.”
Cô định đứng dậy, nhưng hắn vẫn không muốn buông tay cô ra, thậm chí còn kéo cô đến trước người hắn, thân mình cô nghiêng về phía trước, chóp mũi đụng phải chóp mũi hắn, lại tập trung nhìn vào, khoảng cách giữa hai người gần như vậy, chỉ cần nhích thêm một chút thì hai làn môi sẽ chạm vào nhau.
Bạch Tửu cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hắn hoàn toàn trong suốt, trong mắt cô tràn đầy hoảng loạn, cô đã nhận ra hô hấp của mình đang dần trở nên nóng rực.
Hắn rốt cuộc cũng buông một bàn tay nắm tay cô ra, khẽ đưa lên chạm vào sườn mặt cô, cô cảm thấy mát lạnh, hết sức thoải mái, hắn chỉ cảm thấy có chút nóng quá mức.
Ánh mắt hắn khẽ động, thấp giọng nói: “Mặt ngươi đỏ hơn trước kia, còn nóng lên nữa. Có phải rất nóng bức không?”
Ý thức được hắn đang định kéo cô vào nước, Bạch Tửu vội nói: “Ta chỉ đang phát sốt, không phải vì nóng bức đâu!”
Nếu lại ngâm nước lạnh, cô hoài nghi mình sẽ bị sốt đến mơ hồ.
“Phát sốt?” Hắn nghi vấn, bởi vì khó hiểu, nên con ngươi lộ ra càng nhiều vẻ quan tâm.
Bạch Tửu chỉ đành tiếp tục nhẫn nại giải thích, “Chính là ta bị cảm.”
Hắn vẫn không rõ.
Cách nói ‘cảm mạo’ này dường như có chút quá phức tạp, cô thay đổi cách nói: “Phong hàn biết không? Chính là sinh bệnh.”
Sinh bệnh…
Hắn như suy tư điều gì.
“Ta không thể tiếp tục ở đây nói chuyện với ngươi nữa, ta phải trở về nghỉ ngơi, ngươi mau thả ta ra, để ta trở về ngủ.”
“Ta có thể giúp ngươi kiểm tra.”
“A?”
Chỉ thấy khóe môi hắn nhếch lên độ cong gần như hoàn mỹ, loại mỉm cười này, dường như có thể khiến ánh mặt trời ló rạng từ tầng mây, chiếu rọi xuống mặt đất, lại đẹp đến mức không thể diễn tả bằng ngôn từ, “Ngươi là cái, ta là đực, ta có thể giúp ngươi kiểm tra thân thể.”
“Chờ đã…”
Ý thức được tình hình không ổn, Bạch Tửu còn chưa kịp dứt câu, trên môi cô đã phủ lên cảm giác lạnh lẽo mềm mại.
Cô ngồi trên bờ bị hắn ở trong nước giữ chặt lấy tay, đuôi cá màu đỏ sau lưng hắn nhẹ khuấy động mặt nước, nổi lên gợn sóng ôn nhu, hết thảy trong ao tựa như đều phai sắc, chỉ còn một màu đỏ là chính hắn mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...