Điệu múa của Yến Thanh kéo dài suốt cả một buổi trưa, trong lúc đó Kỳ Ân lại thật sự chưa từng nhìn nàng ấy dù chỉ là một lần, từ đầu đến cuối hắn chỉ nhìn một mình Ngu Kiều.
Hắn nhìn đến nỗi khiến nhiệt độ trên gương mặt Ngu Kiều không có lúc nào là hạ nhiệt, thậm chí đến cả đầu ngón chân của nàng cũng vô thức quắp lại.
Nhưng sau khi bị nhìn quá lâu, không biết là do dạ dày hay là do đã quen với ánh mắt đấy.
Sau đó Ngu Kiều dần dần có thể ăn uống bình tĩnh tự nhiên trong cái nhìn chăm chú của Kỳ Ân, không chỉ thế mà lúc ăn được món nào ngon, nàng còn vẫn nhớ đút cho Kỳ Ân mấy miếng.
Sau khi ăn xong, nhìn thấy Yến Thanh cách đó không xa vẫn còn đang múa, Ngu Kiều chú ý thấy lúc này sắc mặt nàng ấy đã hơi tái đi, không chỉ vậy mà tay chân nàng ấy cũng không còn linh hoạt như trước nữa, gần như trong mỗi một động tác nàng ấy làm đều ẩn chứa sự mệt mỏi rã rời và miễn cưỡng, nàng biết múa gần nửa canh giờ là Yến Thanh đã sức cùng lực kiệt rồi.
Ngu Kiều khẽ cắn môi, quay đầu nhìn về phía Kỳ Ân đang ngồi bên cạnh mình, ám chỉ nói: “Bệ hạ, thiếp...!No rồi.”
Cho nên nữ chính hoàn toàn không cần phải múa nữa!
“No rồi à?”
Kỳ Ân nói, sau đó cúi đầu nhìn bát đũa trên bàn chỉ còn dư lại chút cơm thừa canh cặn: “Người đâu.”
Hắn vừa nói dứt lời, bên ngoài lập tức có mấy tên hoạn quan mặc áo trắng cúi người lần lượt đi vào trong, quỳ xuống ngồi bên cạnh trường kỷ, yên lặng dọn dẹp bát đũa chén đĩa trên bàn rồi lại lặng lẽ đi ra ngoài theo thứ tự.
Nhìn trường kỷ được dọn dẹp sạch sẽ, cùng với Yến Thanh càng múa càng miễn cưỡng trước mặt, Ngu Kiều lại một lần nữa quay đầu nhìn về phía Kỳ Ân mặt mày vô cảm bên cạnh.
Chỉ thế thôi à? Hết rồi hả?
Không phải, trọng điểm mà nàng nói là ăn xong rồi phải dọn bàn thôi à? Là nữ chính cơ mà! Nữ chính đứng lù lù ở kia, nàng không hiểu nổi vì sao Kỳ Ân lại chẳng thèm chú ý đến nàng ấy?
Bỗng có một thoáng, Ngu Kiều thậm chí bắt đầu nghi ngờ phải chăng phim truyền hình và lịch sử mà nàng từng học phối hợp với nhau để lừa nàng không, nếu không thì sao bạo quân Kỳ Ân nhất kiến chung tình, vừa gặp đã đổ với Yến Thanh, còn vì nàng ấy mà mất nước, lại có thể nghĩ ra cách hành hạ sỉ nhục nàng ấy như vậy?
Trông thế này đâu có giống có tình cảm đâu, rõ ràng là có thù oán!
Hay là thật ra tình hình thật sự là hai người này đi theo con đường ngược luyến tình thâm, nhưng lại không được ghi chép lại trong các tư liệu lịch sử.
Trong lòng Ngu Kiều suy đoán mấy khả năng nhưng bây giờ những điều đó không còn quan trọng nữa, quan trọng nhất là phải để cô nương người ta dừng lại đã.
Nhớ đến chuyện này, Ngu Kiều đắn đo một lúc: “Ý của thiếp là đã dùng thiện xong rồi, không cần phải thưởng thức điệu múa của Yến tiểu nương tử nữa...”
“Ồ, vậy à?”
Kỳ Ân quay đầu nhìn về phía trước, đây là lần đầu tiên nam nhân kia nhìn về phía Yến Thanh kể từ sau khi nàng ấy bắt đầu múa, nhưng giọng điệu lạnh lùng kia nghe kiểu gì cũng giống… Nếu Mỹ nhân không muốn thưởng thức nữa, cái máy nhảy nữ chính này còn có tác dụng gì nữa, đưa đi băm ra cho chó ăn luôn đi!
Suy nghĩ thái quá này khiến Ngu Kiều sợ đến mức lập tức đưa tay ra nắm lấy tay áo của Kỳ Ân, vội vàng nói thêm: “Ý của thiếp là hôm nay thiếp đã thưởng thức đủ rồi, ngày mai...!Ngày mai lúc dùng bữa, có thể gọi Yến Thanh đến hiến vũ tiếp, được không ạ bệ hạ?”
Nghe thấy vậy, Kỳ Ân vô thức quay đầu nhìn về phía ống tay áo đang bị Ngu Kiều cầm.
Ánh mắt lạnh căm căm nhìn sang, Ngu Kiều đang định rụt tay lại, nhưng bởi vì lúc trước Kỳ Ân quá nuông chiều, ma xui quỷ khiến thế nào lại khiến nàng muốn thử thăm dò, nàng cố chịu đựng ánh mắt của Kỳ Ân, cắn răng ngẩng đầu lên nở một nụ cười ngọt ngào với hắn.
“Xin bệ hạ đấy, chiều ý thiếp đi...”
Ngu Kiều đung đưa ống tay áo đang nắm trong tay.
Lần đầu tiên trong cuộc đời ta làm nũng, đại ca cho ta chút mặt mũi đi mà!
Đồng thời đây cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời Kỳ Ân được người khác làm nũng với mình, hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt Ngu Kiều, đôi mắt khác màu bình tĩnh không chút gợn sóng khiến người ta không thể nào nhìn ra được rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.
Nụ cười cũng có thể coi là tự nhiên trên gương mặt Ngu Kiều đang ngồi đối diện với hắn, dần dần vô thức trở nên cứng đờ trước ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của Kỳ Ân...
A a, nhục chết đi được, rốt cuộc vừa nãy nàng nghĩ gì thế? Nàng dùng thân phận gì để làm nũng với Kỳ Ân chứ? Nàng có thể rút lại được không? Rút lại câu vừa nãy nàng nói, đại boss à ngươi coi như chưa từng nghe thấy gì hết đi, ‘rổ giá’ của ta không đáng giá một đồng!
Ngu Kiều dần thả lỏng tay đang nắm vạt áo của đối phương, vào lúc tay nàng sắp sửa buông ra hẳn, bỗng nhiên nàng nghe thấy…
“Dừng lại.”
Kỳ Ân đã lên tiếng.
Nghe thấy vậy, Ngu Kiều không thể tin nổi ngẩng đầu lên, lại chỉ nhìn thấy góc nghiêng lạnh lùng của Kỳ Ân.
Cùng lúc đó, Yến Thanh ở bên kia thở hổn hển, trước mắt như tối đen, gần như vừa nghe thấy mệnh lệnh của Kỳ Ân, nàng ấy đã lập tức ngã nhào xuống đất, nhưng nàng ấy chỉ ngồi trên mặt đất một lúc rồi lập tức điều chỉnh lại tư thế, cung kính quỳ xuống.
“Đi ra ngoài.”
Kỳ Ân lại nói.
“Tạ ơn bệ hạ.”
Yến Thanh gằn giọng nói từng chữ một, lúc này nàng ấy mới lảo đảo đứng dậy từ dưới mặt đất, chậm rãi lui ra ngoài, song giây phút vén rèm trúc lên, ma xui quỷ khiến thế nào nàng ấy lại quay đầu lại nhìn, chỉ thấy…
Đôi mắt Ngu Kiều sáng ngời nhìn nam tử mặc y phục màu đỏ bên cạnh, đôi tay nắm lấy ống tay áo của hắn, đang được một tấc lại muốn tiến một thước liên tục đung đưa ống tay áo.
Nam tử quay đầu sang nhìn nàng, lúc này nàng mới chịu tem tém lại đôi chút nhưng tay vẫn đang đung đưa.
Rèm trúc rơi xuống, che khuất chuyện nhỏ nhặt của hai người trong doanh trướng, Yến Thanh nhìn sang chỗ khác, nhìn thảm cỏ linh lăng bị gió thổi lao xao như sóng nước trước mặt, thở dài một cách nặng nề, có cảm giác như sống sót sau tai nạn.
Phía bên kia Yến Thanh vừa mới ra khỏi doanh trướng, trong ánh mắt của hoạn quan mặc y phục trắng đứng chờ bên ngoài ẩn chứa sự sốt ruột, hắn ta nghe thấy tiếng động thì lập tức quay đầu lại, ánh mắt gần như vô thức nhìn về phía nữ nhân kia.
Nhìn thấy đối phương chỉ có thể dùng từ chật vật để miêu tả chứ không có chỗ nào khác xảy ra vấn đề, lúc này trái tim Văn Nhân Vô Kỵ mới thả lỏng phần nào, hắn ta vội vàng đi đến.
“Nương tử.”
Nghe thấy tiếng gọi này, Yến Thanh quay đầu nhìn sang, là hoạn quan tên Trường Đức vẫn luôn đi theo nàng ấy hầu hạ từ đầu đến giờ.
Nhìn thấy hắn ta, hàng lông mày đang nhíu chặt của nàng ấy giãn ra đôi chút, sau đó chỉ thấy hoạn quan kia đến gần nàng ấy, dùng giọng nói mà chỉ có hai người họ mới nghe thấy lo lắng hỏi nàng ấy: “Nương tử, bệ hạ hắn...!Không làm khó ngươi đâu đúng không?”
Nghe thấy vậy, trong đôi mắt Yến Thanh lộ ra chút ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ một tên thái giám như hắn ta lại dám hỏi đến chuyện của Kỳ Ân, thậm chí giọng điệu còn...!Bất thường.
Nhưng sau khi nhìn thấy rõ ràng sự lo lắng và quan tâm của hoạn quan áo trắng kia, thêm cả cảm giác quen thuộc như có như không trong lòng Yến Thanh đối với hoạn quan trẻ tuổi này, ánh mắt nàng ấy hơi dịu dàng: “Không sao hết, cảm ơn ngươi đã quan tâm.”
Cho đến khi nghe thấy câu trả lời khách sáo của Yến Thanh, lúc này Văn Nhân Vô Kỵ mới nhận ra bản thân đã vượt quá khuôn phép, hắn ta lập tức cúi đầu xuống, dìu Yến Thanh về gần xe ngựa.
Có thể nói, sau khi các Mỹ nhân ngồi trên xe ngựa nhìn thấy bộ dạng chật vật uể oải của Yến Thanh thì trong lòng bọn họ lại càng sợ hãi Kỳ Ân hơn.
Từ sau hôm ấy, nếu không phải trường hợp cần thiết, các nàng không dám bước ra khỏi xe ngựa dù chỉ là một bước, chỉ sợ sẽ khiến Kỳ Ân chú ý đến các nàng.
Đương nhiên, mấy chuyện này là chuyện của lúc sau.
Lúc này trong doanh trướng, trong lòng Ngu Kiều đã sắp vênh mặt song song với bầu trời rồi.
Lần đầu tiên nàng làm nũng đã đạt được hiệu quả tuyệt vời như này, sao nàng lại quyến rũ thế cơ chứ, yêu mình chết đi được!
Nghĩ đến đây, nàng còn liếc mắt nhìn Kỳ Ân.
Thừa nhận đi, thiếu niên, bây giờ ngươi đang chìm đắm trong sự quyến rũ của tỷ tỷ đây, yêu ta chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
Đương nhiên, ta cũng không phải người không hiểu lý lẽ lạnh lùng vô tình như thế, nếu sau này ngươi biểu hiện tốt thì hai chúng ta vẫn có thể ở bên nhau đấy!
Ủa, thế thì chẳng phải kịch bản của nàng từ nữ phụ đoản mệnh biến thành hoạ quốc yêu cơ sao?
Nàng thích ~
“Ha.”
Vào lúc Ngu Kiều đang vui vẻ tự mê muội bản thân, bỗng nhiên lại nghe thấy Kỳ Ân cười khẩy làm nàng sợ đến mức lập tức dừng lại, lén lút liếc mắt nhìn Kỳ Ân, sau đó nàng phát hiện không biết từ lúc nào trong tay đối phương đã có thêm một thứ gì đó giống như tấu chương.
Thấy ánh mắt của nam nhân kia từ đầu đến cuối chỉ nhìn vào tấu chương, chứ không hề nhìn về phía nàng, lúc này trái tim đang đập loạn nhịp của Ngu Kiều mới bình tĩnh lại được phần nào.
Có lẽ là vì nhìn thấy Kỳ Ân đang làm việc, Ngu Kiều cũng không dám tùy tiện quấy rầy hắn, nàng chỉ đành nhìn xung quanh doanh trướng với đỉnh doanh trướng, nghiên cứu xong hoạ tiết trên xiêm y thì lại quay sang nghiên cứu cái bàn.
Sau đó, nàng còn lấy cả ngọc bài lúc trước Kỳ Ân đưa cho nàng ra ngắm nghía một lúc lâu.
Sau khi Kỳ Ân xử lý xong một cuốn tấu chương, quay đầu nhìn thấy Ngu Kiều ngồi bên cạnh, trong tay còn cầm ngọc bài màu đen, đầu nàng cứ gật gà gật gù ngủ gật.
Nhưng không ngờ cuối cùng gật đầu mạnh quá, trán lập tức đập lên gỗ tử đàn trên trường kỷ.
Kỳ Ân thong thả ung dung đưa tay ra, để trán Ngu Kiều hoàn toàn đập vào lòng bàn tay hắn.
Chỉ là nhiệt độ của cơ thể hắn quá lạnh, đến cả lòng bàn tay cũng không mấy ấm áp, sau khi đập vào Ngu Kiều cảm thấy giống như đang dán một miếng dán hạ sốt của tiểu hài tử trên trán, nàng lập tức tỉnh dậy, vội vàng quay đầu nhìn về phía Kỳ Ân.
“Bệ hạ...”
“Nàng mệt rồi à?”
Ánh mắt Kỳ Ân vẫn nhìn vào tấu chương trong tay, hắn hỏi.
“Hả? Thiếp...”
Ngu Kiều còn chưa nói hết câu, Kỳ Ân cũng đã khép cuốn tấu chương trong tay lại: “Người đâu.”
Vừa dứt lời, Triệu Hữu chờ ở bên ngoài từ nãy đến giờ khom lưng đi đến, Kỳ Ân nghiêng người dặn dò y mấy câu.
Nghe Kỳ Ân dặn dò xong, đang đứng trước mặt hai chủ tử nên Triệu Hữu không dám có phản ứng nào khác thường, ra khỏi doanh trướng y mới lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Dù cho có ngạc nhiên nhưng chuyện gì nên làm thì vẫn phải làm.
Chỉ một lúc sau, Ngu Kiều nhìn thấy trong doanh trướng có thêm một cái giường nhỏ thoải mái lộng lẫy.
Nhìn cái giường nhỏ kia xong, ánh mắt nàng lại nhìn về phía Kỳ Ân, nhìn thấy nam nhân lại xử lý xong một cuốn tấu chương nữa, tiện tay ném cuốn đấy xuống mặt đất bên cạnh, tay hắn lại cầm lấy cuốn khác.
“Không phải nàng mệt rồi à? Đi ngủ đi, còn hai canh giờ nữa đường mới thông được, đến lúc đó có khi lại phải đi đường suốt đêm đấy.”
Kỳ Ân tranh thủ thời gian quay sang nhìn nàng.
Nghe vậy, Ngu Kiều trợn tròn mắt.
“Bệ hạ...”
Không được, nàng không thể ngủ được, ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, như thế thì nàng sẽ thành cái gì chứ, nàng phải cố gắng, làm gì có hoạ quốc yêu cơ nào lại sống như con heo đâu!
“Nếu không buồn ngủ thì bây giờ cô sẽ gọi Triệu Hữu đến mang giường đi...”
“Buồn ngủ, thiếp thấy hơi mệt.”
Ngu Kiều vội vàng trả lời.
Họa quốc yêu cơ cũng là người, cũng cần phải ngủ đúng không nhỉ? Đồng hồ sinh học hình thành từ lúc ở hiện đại quấy phá, nàng thật sự buồn ngủ đến nỗi ríu cả mắt lại, hơn nữa nhìn cái giường kia trông thoải mái vậy mà, với cả cơ thể mảnh mai của nàng rất cần được nghỉ ngơi đầy đủ!
Ngu Kiều thầm nghĩ hai câu tự thuyết phục bản thân, theo ý của Kỳ Ân, nàng leo lên giường, quả nhiên giường này mềm mại giống như trong tưởng tượng của nàng vậy.
Ngu Kiều vô thức nhún nhún mấy cái, nàng vừa định đi ngủ lại nhìn thấy Kỳ Ân cách đó không xa, trong đầu nảy ra một ý: “Bệ hạ không ngủ à?”
Nghe thấy nàng nói vậy, tay đang cầm bút lông của Kỳ Ân khựng lại, một vết mực rất dài xuất hiện trên tấu chương.
“Hả?”
Kỳ Ân ngẩng đầu.
“Ý của Mỹ nhân là muốn mời cô ngủ cùng?”
Ta không phải, ta không có, đừng có nói linh tinh.
“Đương nhiên cô không thể phụ lòng...”
“A, buồn ngủ quá, thiếp buồn ngủ quá, thiếp ngủ ngay bây giờ đây...”
Ngu Kiều vội vàng nhắm tịt mắt lại.
Mặc dù cách nhau một khoảng, Kỳ Ân cũng có thể nhìn thấy hàng lông mi đang run rẩy của nàng, hắn cứ nhìn như vậy một lúc lâu, lúc này bỗng nhiên hắn khẽ xuỳ một tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...