Với cơ thể nhỏ nhắn mong manh này của Ngu Kiều, chỉ sợ còn lâu nữa mới được ăn lại dê nướng nguyên con mang hương vị độc đáo của Bắc Tần.
Nhưng nàng cũng đã chán ngấy chuyện của nam nữ chính rồi, cũng không phải là chán, mà là chuyện của hai người kia nhạt hơn cả nước lã, bình thường ở chung cũng không nhìn thấy hai người có động tác lén lút ngọt ngào nào, vì thế Ngu Kiều chuyển sự chú ý sang thứ khác.
Từ sau khi cuốn sách có cái tên mới lạ, nội dung lại rất hấp dẫn bị Kỳ Ân dùng lý do chưa đọc xong để lấy lại, Ngu Kiều thật sự chưa từng nhìn thấy nó xuất hiện trên kệ sách thêm lần nào nữa.
Nàng hận!
Phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe mới đầu ngắm còn cảm thấy hơi mới lạ, nhưng nhiều rồi thì vẫn thấy chán, Ngu Kiều không có điện thoại di động để giết thời gian lập tức chìm trong sự nhàm chán không lối thoát.
Haiz...
Haiz.
Haiz!
Kỳ Ân ngồi ở phía đối diện với Ngu Kiều, ngón tay hắn dừng lại ở cuối trang sách, nhìn Ngu Kiều gần như cứ được một lúc là lại không nhịn được đổi một tư thế khác, tai hắn lại nghe thấy mấy tiếng thở dài thườn thượt càng lúc càng lớn trong lòng đối phương.
Lại một tiếng than ngắn thở dài vang lên trong lòng Ngu Kiều, cuối cùng Kỳ Ân cũng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng.
Chỉ thấy nàng ngồi dựa vào cửa sổ xe, không biết đây là lần thứ mấy nàng vén tấm rèm màu đỏ thẫm lên.
Khác với những lần trước, dường như lần này nàng nhìn thấy một khung cảnh nào đó mới lạ, khiến cho đôi mắt đen tuyền lúc trước đang dần trở nên chán nản, bỗng chốc bừng sáng.
Kỳ Ân nhìn ra ngoài cửa sổ xe qua khe hở của tấm rèm, ở phía xa xuất hiện một đám người mặc y phục màu nâu xám, người thì đeo sọt còn người thì gánh đòn gánh, thậm chí còn có một chiếc xe la* đi theo cuối đoàn người, ngồi trên đấy là mấy nữ tử không thể nhìn rõ mặt.
*Giống xe ngựa nhưng là con la kéo.
Kỳ Ân chỉ nhìn lướt qua rồi ánh mắt hắn lại đổ dồn về Ngu Kiều đang say mê ngắm cảnh ngoài trong xe ngựa.
Một lúc sau, hắn gập ngón trỏ lại rồi gõ nhẹ lên cửa xe ngựa hai lần.
“Bệ hạ.”
Triệu Hữu đang ngồi canh trong gian nhỏ trước xe ngựa nghe thấy tiếng động đi đến.
Ngu Kiều nghe thấy tiếng động bên này thì quay đầu lại nhìn sang, thấy Kỳ Ân đang thì thầm vào tai Triệu Hữu ra lệnh gì đó, không liên quan đến mình.
Ánh mắt Ngu Kiều lại vô thức nhìn về phía đám người tràn ngập phong thổ nhân tình cổ đại bên ngoài xe ngựa cách đấy không xa.
Nhìn màu da những người đó đa số đều đen nhẻm vàng vọt, phần lớn xiêm y trên người đều có vết vá, lại nhìn thấy đa phần những thứ bọn họ gánh, kéo đi đều là những đặc sản vùng núi như hạt dẻ, táo khô, Ngu Kiều đoán có lẽ đám người này là người dân sống trong ngọn núi có khói bếp bốc lên cách đó không xa.
Mấy người này đi đâu mà sớm thế? Lẽ nào là bọn họ đi họp chợ à?
Đoán đến khả năng này, trong lòng Ngu Kiều lại than ngắn thở dài, hình như nàng đang đi cùng đường với bọn họ, nàng thậm chí còn không biết chợ ở cổ đại sẽ trông như thế nào nữa!
Vào lúc Ngu Kiều nghĩ đến đây, hoạn quan Triệu Hữu không biết đã xuống xe ngựa từ lúc nào đang chạy chậm bên cạnh xe ngựa, vừa chạy vừa bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, gần đây thật sự có một nơi tên là huyện Hoài Sơn, mấy ngày gần đây ở chỗ đó có tổ chức họp chợ, nghe nói náo nhiệt vô cùng, thậm chí trong chợ còn có nghệ nhân hành tẩu giang hồ đến bán nghệ...”
Vừa mới nghe đến đó, bỗng đôi mắt của Ngu Kiều sáng rực, nàng quay đầu nhìn chằm chằm Kỳ Ân ngồi ở phía đối diện.
Nhưng sau khi nam tử mặc xiêm y màu bạc nghe Triệu Hữu bẩm báo xong, hắn lại làm như không nghe thấy gì hết, ánh mắt vẫn nhìn vào cuốn sách trong tay mình, chỉ thờ ơ trả lời.
Chuyện này khiến Ngu Kiều lập tức trở nên sốt ruột, nàng cứ nhìn chằm chằm vào Kỳ Ân đang chậm rãi lật trang sách.
Sau khi nhìn một lúc lâu, ánh mắt nóng rực của nàng gần như có thể tạo ra hai cái lỗ trên người nam nhân kia, nhưng đối phương vẫn không hề phát hiện.
Ngu Kiều thật sự không nhịn được nữa, nàng ho khan rồi ấp úng gọi một tiếng: “Bệ hạ...”
“Ừ.”
Kỳ Ân trả lời.
Sau đó, không còn sau đó nào nữa.
“Bệ hạ!”
Ngu Kiều sốt ruột đến nỗi tăng âm lượng lên gọi đối phương thêm tiếng nữa.
Cho đến lúc này, cuối cùng Kỳ Ân cũng ngước mắt lên nhìn nàng, đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng.
Thấy hắn nhìn sang, không hiểu sao Ngu Kiều lại thấy hơi căng thẳng, mấp máy môi, nàng còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy…
“Nàng muốn đi à?”
“Ừm ừm!”
Cứ tưởng là đối phương đã đồng ý, vẻ mặt Ngu Kiều cực kỳ vui mừng gật đầu lia lịa.
“Nàng muốn đến mức nào?”
Ngu Kiều: “...!Hả?”
Ngu Kiều ngơ ngác, sau khi hiểu ra thì khoé miệng nàng giật giật hai cái.
Này...!Đây là kiểu nói chuyện hề cốt của đám trai thẳng đấy à? Đến ông trời cũng bị ngươi bỡn cợt lắm rồi đó, ta còn muốn đến mức nào nữa, đương nhiên là rất muốn, cực kỳ muốn, muốn lắm lắm luôn ấy!
“Hơn cả việc lúc trước Mỹ nhân muốn ta tha cho Yến thị nữ sao?”
Thấy Ngu Kiều không tự hiểu được ý của mình, Kỳ Ân lại nói thêm một câu.
Hơn cả việc trước đó muốn hắn tha cho Yến Thanh, hắn đang nói cái gì vậy...!Chờ đã.
Dường như Ngu Kiều nhớ đến điều gì nên trợn tròn cả mắt, lúc trước nàng đã làm gì để khiến Kỳ Ân bỏ qua cho Yến Thanh không còn múa nổi nữa?
Làm...!Làm nũng?
Cuối cùng Ngu Kiều cũng nhận ra, nàng nhìn Kỳ Ân ngồi ở phía đối diện với vẻ mặt ngơ ngác, trong lòng…
Chậc chậc chậc, ngươi cứ nói huỵch ra ngươi thích thế luôn đi? Quỷ sứ hà~
Kỳ Ân: “...”
“Bệ hạ, xin chàng đấy, người ta thật sự rất muốn đi chợ chơi mà, có được không? Bệ hạ tốt nhất...”
Ngu Kiều quấn ống tay áo Kỳ Ân như bánh quai chèo.
Chẳng phải chỉ là làm nũng thôi sao, trước lạ sau quen.
Nghe thấy vậy, Kỳ Ân yên lặng nhìn Ngu Kiều một lúc, mãi cho đến lúc nàng nghĩ có phải mình hiểu nhầm ý của đối phương rồi không, vừa định lên tiếng cứu vãn tình hình thì lại nghe thấy.
“Người đâu.”
Cùng lúc đó, Văn Nhân Vô Kỵ mặc y phục hoạn quan màu trắng đứng ở phía xa nhìn thấy bóng dáng Kỳ Ân và Ngu Kiều rời đi, mắt hắn ta bỗng loé lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...