Khi tỉnh dậy, đôi mắt Ngu Kiều đờ đẫn nhìn hoạ tiết phức tạp trên đỉnh doanh trướng, chỉ cảm thấy như đầu mình như bị đổ đầy bột nhão nấu quá lửa vậy, thậm chí có lúc nàng còn không phân biệt được rốt cuộc bản thân đang ở đâu.
Cho đến khi nàng hốt hoảng quay đầu sang, nhìn thấy…
Ánh nắng vàng rực rỡ của buổi hoàng hôn chiếu vào qua khe hở của cửa sổ đang hé mở, hắt lên mặt nam nhân đã thay một bộ xiêm y màu trắng bạc ngồi cách đó không xa, khiến cho khuôn mặt sắc nét của hắn như được điêu khắc ra từ một miếng bạch ngọc cao cấp nhất.
Chỉ một cái liếc mắt đã khiến Ngu Kiều vốn đang lơ mơ ngơ ngác vì vừa mới tỉnh ngủ lại càng mất tỉnh táo hơn.
Nàng lập tức quên mất người ngồi trước mặt là phản diện lạnh lùng tay dính đầy máu tươi trong phim truyền hình, là bạo quân mất nước hung ác ngang ngược nhất trong sử sách, trong lòng thẳng thắn nghĩ:
Xin chào, tướng công!
Tướng công đẹp trai quá đi!
Mới chỉ một lúc không gặp tướng công thôi mà chàng lại đẹp hơn rồi!
Ui da, ta không cẩn thận bị ngã mất rồi, tướng công phải ôm ấp hôn hít rồi bế lên cao mới được, nếu không thì không đứng dậy nổi đâu!
Kỳ Ân: “...”
Gần như cùng lúc đấy, tay đang cầm bút lông của nam tử hơi run run, một giọt mực to nhỏ lên trên tờ giấy trắng đang trải trên bàn.
Một bức chữ đã bị hỏng.
Kỳ Ân yên lặng nhìn giọt mực kia, sau đó hắn bình tĩnh bỏ bút lông trong tay xuống, cầm lấy cái khăn bên cạnh thong thả ung dung lau tay, ngước mắt lên nhìn Ngu Kiều đang dựa người vào thành giường, gối đầu lên hai tay.
“Nàng dậy rồi à?”
“Hả… Ừm.”
Ngu Kiều vội vàng gật đầu.
“Con đường phía trước vừa mới được thông khoảng một tách trà...”
“Hả?”
Ngu Kiều bỗng hơi sửng sốt, sau đó nàng cuống quýt vén chăn lụa trên người ra, ngồi dậy: “Chúng ta chuẩn bị đi tiếp ạ? Đáng nhẽ thiếp nên dậy sớm hơn mới phải, không đâu lại làm lỡ giờ lên đường của mọi người, là lỗi của thiếp.”
Vẻ mặt Ngu Kiều bối rối, trong lòng càng thấy khó hiểu, đường đã thông rồi thì sao Kỳ Ân lại không gọi nàng dậy, một mình nàng ngủ mà lại để bao nhiêu người phải chờ mỗi nàng, Ngu Kiều sợ xã hội trở nên nhút nhát, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng làm chuyện gì quá đáng như này.
“Không phải vội.”
Giọng điệu của Kỳ Ân vẫn vô cùng bình tĩnh, đồng thời hắn tiện tay vứt cái khăn trong tay sang bên cạnh, đi vòng qua án thư, chậm rãi đi về phía Ngu Kiều.
“Dù gì cũng phải đi đường suốt đêm, đi sớm hay đi muộn cũng không khác nhau là mấy, ăn tối xong rồi mới xuất phát thì cũng giống vậy thôi.”
Kỳ Ân nói vậy.
Này nhé, ngươi nói tới nói lui, lúc nhắc đến mấy chữ bữa tối thì mắt ngươi lại nhìn chằm chằm vào ta là có ý gì thế?
Ta ngủ suốt cả một buổi chiều, không tiêu hao mấy sức lực, đến bây giờ bụng vẫn còn thấy no.
Ta không muốn ăn gì hết, càng không muốn ăn tối, ngươi đừng có mà nghĩ ta ăn nhiều như heo nhá?
Trong lòng Ngu Kiều tức giận.
“Trước đấy cô có sai người đến thôn trang gần đây mua mấy con dê, đặc biệt dặn ngự trù làm dê nướng nguyên con có hương vị độc đáo của Bắc Tần, không biết liệu có hợp khẩu vị của Mỹ nhân không...”
Kỳ Ân nói thêm.
Dê nướng nguyên con...
Dê nướng nguyên con!!!
Thoáng cái, trong đầu Ngu Kiều nhồi đầy bốn chữ này.
Nàng còn chưa kịp có phản ứng thì miệng nàng đã thoát khỏi sự khống chế của đại não thốt ra một chữ “có”.
Nghĩ kỹ lại thì hình như bụng nàng cũng không no lắm, giờ đã qua mấy canh giờ rồi, huống hồ kia còn là dê nướng nguyên con chính tông thuần thiên nhiên không hề bị ô nhiễm đấy!
Chỉ đáng thương cho con dế nhũi là nàng, thật ra lúc ở hiện đại nàng đã mấy lần nghe thấy món ngon dê nướng nguyên con này nhưng lại chưa từng được ăn thử, không ngờ bây giờ xuyên không đến cổ đại lại được có lộc ăn như này.
Bản thu nhỏ của Ngu Kiều vui vẻ tung bông tung hoa trong lòng nàng, hoàn toàn quên mất sự khó chịu khi vừa nãy Kỳ Ân nhắc đến bữa tối nhưng lại nhìn mình chăm chăm.
Có đồ ăn ngon thì tất tần tật những sự khó chịu đều tan biến.
“Nếu đã thế, vậy lát nữa cô sẽ bảo ngự trù bê dê nướng nguyên con đến khoảng đất trống bên ngoài doanh trướng...”
“Được!”
Ngu Kiều phấn khích đồng ý.
Nhưng một giây sau khi nhìn thấy ánh mắt Kỳ Ân lặng lẽ nhìn sang, lúc này đại não nóng lên mới đột ngột nguội đi, nàng vội vàng khôi phục dáng vẻ “cô vợ nhỏ” nhút nhát rụt rè trước mặt Kỳ Ân rồi mới nói thêm: “Ý của thiếp là...!Bệ hạ tự quyết định là được, thiếp nghe theo ý của bệ hạ.”
Suýt chút nữa thì lộ bộ mặt thật rồi!
Trong lòng Ngu Kiều vỗ ngực thở phào, đôi mắt long lanh dịu dàng nhìn Kỳ Ân đang đứng trước giường.
Không biết đã qua bao lâu, vào lúc Ngu Kiều sắp sửa không duy trì nổi nụ cười trên khoé môi nữa, Kỳ Ân mới thong thả lên tiếng: “Phải một lúc nữa mới đến bữa tối, bây giờ phong cảnh bên ngoài cũng đẹp lắm, mặt trời lặn dần về phía Tây, nàng đứng dậy ra ngoài ngắm cảnh trước rồi mới dùng thiện thì sao nhỉ?”
“Vâng...”
Ngu Kiều cúi đầu, nhỏ nhẹ đồng ý.
Nghe thấy vậy, khoé môi Kỳ Ân hơi nhếch lên, xoay người vừa định nhấc chân đi ra khỏi doanh trướng, dường như lại có tiếng gì đó vang lên, hắn thản nhiên nói: “Đúng rồi, có cần cô ôm Mỹ nhân dậy không?”
Hả? Ôm? Vì sao lại phải ôm?
Ngu Kiều đã quên sạch sẽ chuyện lúc mới ngủ dậy nàng đã làm nũng như thế nào trong lòng, mặt nàng đỏ bừng, vội vàng xua tay: “Không...!Bệ hạ không cần phải làm vậy đâu.”
“Thế à?”
Kỳ Ân quay đầu liếc mắt nhìn nàng.
Nhìn từ góc của Ngu Kiều sẽ thấy toàn thân Kỳ Ân đang đứng ngược hướng sáng, cho dù nàng có nheo mắt thì cũng không thể nhìn thấy rõ rốt cuộc hắn đang có biểu cảm như nào, nhưng chắc chắn nàng sẽ không để hắn ôm, nàng sợ mặt nàng sẽ nóng đến mức bốc cháy mất.
Đến khi Ngu Kiều chỉnh trang trang phục xong ra khỏi doanh trướng, mặt trời đã giấu được một nửa đường vòng cung của mình sau đỉnh núi chập chùng ở phía xa, những đám mây phía chân trời giống như bị lọ màu đổ lên, màu cam, vàng tươi, xanh tím, xanh sẫm...!Đủ mọi loại màu.
Bên dưới đám mây là thảm cỏ linh lăng đang liên tục đung đưa trong làn gió đêm, nhìn từ phía xa trông giống như những làn sóng xanh, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy thư thái vui vẻ.
Ngu Kiều hít vào một hơi thật sâu khiến trong khoang mũi tràn ngập mùi hương của cỏ cây, nàng cảm thấy như mọi nỗi buồn phiền đều đang dần rời xa nàng, trong lòng chỉ còn lại cảm giác vui vẻ và thư thái.
Chứ chưa cần phải nói đến còn đang có một bữa tiệc dê nướng nguyên con rất thịnh soạn đang chờ đợi nàng.
Vào lúc Ngu Kiều đang nhìn những làn sóng xanh bên dưới, ánh mắt Kỳ Ân vẫn luôn nhìn về phía nàng.
Chỉ một cái liếc mắt đã khiến hắn chú ý thấy dường như có một niềm vui khó có thể nói thành lời đang lộ ra từ khóe mắt đuôi lông mày của nàng, cảm giác kỳ lạ này cũng khiến hắn không nhịn được hơi nhếch khoé môi theo.
Cùng lúc đó, ở một bên khác, Kỳ Ân và Ngu Kiều vừa mới ra khỏi doanh trướng đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của nam chính Văn Nhân Vô Kỵ đang dùng tên giả là Trường Đức.
Tuy rằng kế hoạch hiến Yến Thanh cho Kỳ Ân - Hoàng đế Bắc Tần này là do hắn ta với tổ phụ Yến Dụ, phụ thân Yến Trọng của Yến Thanh cùng thực hiện mà không nói cho Yến Thanh biết.
Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là trong lòng hắn ta thật sự đồng ý trao nữ nhân mình từng yêu thương, thê tử chưa qua cửa của mình cho người khác.
Chỉ có trời mới biết từ sau khi Yến Thanh bị đưa vào Hoàng cung, trong lòng hắn ta đã đau khổ buồn phiền đến nỗi nào.
Hôm qua lúc Yến Thanh bị gọi vào doanh trướng của Kỳ Ân, hắn ta lo lắng đến nỗi lòng như lửa đốt, chỉ hận không thể cầm lấy một thanh đao xông vào chém người trong đấy thành ngàn mảnh.
Răng rắc...
Văn Nhân Vô Kỵ siết chặt nắm đấm.
Đáng nhẽ tin tình báo của hắn ta phải không có gì sai sót mới đúng chứ? Theo những gì hắn ta phân tích, đáng ra kiểu người mà Kỳ Ân thấy vừa ý phải là nữ tử thông minh điềm tĩnh, trong trẻo, lẻ loi tựa đoá hoa lan trong sơn cốc như Yến Thanh mới phải chứ?
Kiểu thiên kim đại tiểu thư ngu ngốc không biết gì, vênh váo đắc ý lại còn kiêu căng ngang ngược như Ngu Kiều phải là kiểu người mà Kỳ Ân ghét nhất chứ?
Vì sao hắn lại gọi Yến Thanh đến múa gần nửa canh giờ cho Ngu Kiều xem, thậm chí nàng ấy còn suýt chút nữa ngất xỉu vì kiệt sức...
Ánh mắt Văn Nhân vô Kỵ loáng thoáng nhìn về phía nữ tử đang càng lúc càng đến gần Kỳ Ân ở phía xa, nhìn thấy nàng thậm chí còn đưa tay ra nắm lấy ống tay áo của nam tử kia, phải biết rằng trên tin tình báo có nói trước giờ Kỳ Ân chưa bao giờ cho phép bất cứ người nào dễ dàng tiếp cận mình chứ đừng nói đến cử chỉ thân mật như vậy.
Trong lòng Văn Nhân Vô Kỵ càng cảm thấy lo lắng hơn, có cảm giác như tình hình đang dần dần vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn ta.
Nhưng hắn ta vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại, ánh mắt lại đảo quanh trên cơ thể Ngu Kiều.
Hắn ta vẫn luôn biết, kể từ lúc nữ nhi duy nhất của Ngu Bất Lỗ biết thế nào gọi là yêu, nàng vẫn luôn chung tình với hắn ta, cũng vì hắn ta mà cứ có cơ hội là nàng lại làm khó và đối đầu với Yến Thanh, thế cho nên chuyện này mới chưa đến mức quá tệ.
Thậm chí, hắn ta còn không cần phải đưa nữ nhân mình yêu thương lên giường người khác, hắn ta chỉ cần hư tình giả ý với một kẻ ngu ngốc mà hắn ta không yêu, thậm chí còn cảm thấy đáng ghét.
Bây giờ điều quan trọng nhất chính là hắn ta phải làm thế nào để tiếp cận được với đồ ngu ngốc kia!
Trong lòng Văn Nhân Vô Kỵ vừa thầm nói xong câu này, Ngu Kiều đột nhiên quay đầu lại giống như cảm nhận được gì đấy.
Trong lòng cứ thấy khó chịu, hình như có người đang mắng ta!
Hàng lông mày của Ngu Kiều nhíu chặt, dáo dác nhìn xung quanh, nhưng ngoại trừ nhìn thấy nam nữ chính đang đứng cách đó không xa ra thì không còn thấy người nào khác.
Có chuyện gì thế này?
Cảm nhận được động tĩnh của Ngu Kiều, Kỳ Ân cũng nhìn theo ánh mắt của nàng, bỗng nhiên ánh mắt hắn khựng lại.
Văn Nhân Vô Kỵ ở phía bên kia đã lập tức cúi đầu xuống ngay khi Ngu Kiều quay đầu lại, nhưng dù vậy hắn ta vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Kỳ Ân.
Lần trước còn tưởng chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, bây giờ Kỳ Ân mới thật sự cảm nhận được trong đó có chuyện gì đó kỳ lạ.
Vậy mà từ đầu đến giờ vẫn chưa từng nghe thấy tiếng lòng của Văn Nhân Vô Kỵ đang giả làm hoạn quan kia, cả hai lần chạm mặt đều không nghe thấy.
Tuy rằng lúc trước hắn cũng đã từng gặp những người quá trung thành nên thật sự không nghĩ gì, ví dụ như Triệu Hữu vẫn luôn đi theo hầu hạ hắn.
Cũng chính vì y “yên tĩnh”, cho nên Kỳ Ân mới giữ lại y lâu như thế.
Nhưng cho dù có “yên tĩnh” như Triệu Hữu thì thỉnh thoảng trong lòng cũng sẽ xuất hiện một hai câu lẩm bẩm rất nhỏ, không giống như nam chính, trong lòng giống như một cái giếng cổ trong lãnh cung, yên tĩnh đến mức không có bất cứ âm thanh nào.
Nghĩ đến điều này, Kỳ Ân hơi híp mắt.
Xem ra cái người gọi là nam chính mà Ngu Kiều nhắc đến còn có rất nhiều bí mật đang chờ đợi hắn đến khám phá.
Ngu Kiều không hề biết suy nghĩ trong lòng nam chính với phản diện, chờ đợi khoảng tầm gần mười lăm phút, cuối cùng nàng cũng được ăn dê nướng nguyên con mà nàng hằng mong ước, sau đó…
Oa, ngon quá đi!
Vì thế, bữa trưa và bữa tối của mấy ngày tiếp theo đều có dê nướng nguyên con.
Chuyện này không phải do Kỳ Ân cố tình sắp xếp, hắn biết cơ thể nàng yếu ớt.
Thật ra thì có lẽ là do từ nhỏ Ngu Kiều đã bị quản lý rất nghiêm ngặt, dù có là ăn cái gì thì nàng cũng phải ăn cho đủ, thậm chí là ăn đến khi nào bản thân thấy chán mới thôi, đến lúc ấy nàng mới chịu dừng lại.
Cũng không phải Kỳ Ân không nghĩ nên dừng ăn món này lại, nhiều dầu mỡ mà còn cay nồng nóng nữa, nhưng mỗi lần đến lúc ăn cơm, bên tai hắn lại chỉ vang lên bốn từ dê nướng nguyên con, nhắc nhiều đến nỗi hắn không chiều theo ý nàng cũng không được.
Mặc dù mỗi bữa Kỳ Ân chỉ sai người lấy cho nàng một bát rất nhỏ, nhưng ăn liên tục mấy bữa vẫn khiến Ngu Kiều bị nóng trong, không chỉ thế mà trong miệng còn nổi ba cục nhiệt miệng chạm vào là đau, dê nướng nguyên con cũng hoàn toàn bị cắt đứt trong ánh mắt vô tình lạnh như băng của Kỳ Ân.
Thử hỏi trên đời này còn có ai khổ như nàng không!
Nàng vẫn chưa ăn đủ mà, hu hu.
Kỳ Ân: “...!Haiz.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...