Tĩnh An hầu phu nhân Uông thị ngồi xuống, nhu tình như nước mà nhìn hắn.
“Sai cũng đã sai rồi, đâm lao thì phải theo lao.
Dứt khoát liền để hai tân nương đổi chỗ cho nhau đi.
Dù sao lúc chúng ta viết thiệp cưới cũng không có nói rõ Đại Lang cùng Nhị Lang cưới thê tử là ai, chỉ nói Đại Lang cùng Nhị Lang thành thân, nghênh thú Nguyễn gia cùng Đường gia tiểu thư.
Chuyện này vốn dĩ trong thiệp không nói rõ ràng, ai cũng không có chứng cứ bắt bẻ được.
Lại thỉnh thêm một vị cao tăng đến làm chứng.
Chứng minh Đại Lang cùng Nguyễn gia tiểu thư là duyên trời tác hợp, Nhị Lang cùng Đường gia tiểu thư là nhân duyên bảy kiếp.
Như vậy liền ổn thỏa, không ai nói gì được Trần phủ chúng ta a.”
“Nàng xem đám người trong kinh thành bọn họ đều là kẻ ngốc à?” Tĩnh An hầu nghe xong Uông thị nói, lửa giận bớt chút.
“Ai da, ta không phải khinh bọn họ ngốc.
Bọn họ tin hay không cũng không quan trọng.
Có thể chặn lại miệng lưỡi thế gian là được.
Chúng ta chỉ cần đem ra một cái lý do minh bạch cho họ thấy thôi.”
Tĩnh An hầu nhíu mày nghĩ nghĩ: “Hiện tại cũng không có biện pháp nào tốt hơn, vậy cứ theo như nàng làm đi! Còn về thỉnh cao tăng, vậy thỉnh Vô Cầu phương trượng đi!”
“Thời gian cũng không còn sớm, hai đôi tân hôn muốn tới kính trà cho chúng ta.
Hầu gia, việc đã đến nước này, chàng cũng đừng tức giận với bọn họ.
Sự tình biến thành thế này, cũng không phải lỗi của tụi nhỏ.
Chúng ta nên cao hứng uống trà mà tụi nhỏ kính lên, về sau liền có thêm hai đứa con dâu ngoan.” Uông thị ôn nhu lôi kéo tay của Tĩnh An nói.
Tĩnh An hầu sắc mặt cũng không khó coi nữa.
Uông thị so với hắn nhỏ hơn mười tuổi, ngày thường đối với nàng là luôn phá lệ yêu thương.
Hôm nay nếu không phải do tâm tình không tốt, hắn cũng sẽ không làm mặt lạnh với nàng.
____ Tiểu phân cách lại xuất hiện tada~ ÒvÓ____
Đại đường của Trần gia các bậc trưởng bối ngồi đầy đủ.
Sự tình cỗ kiệu của hai tân nương đi nhầm phòng đã truyền ra ngoài, hiện tại trên mặt bọn họ đều là sắc mặt khó coi tựa như tai họa xui xẻo ập đến.
Tĩnh An hầu cùng Uông thị đi vào bên trong.
Mọi người sắc mặt thu liễm một chút.
“Hầu gia, phu nhân, đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia mang theo hai vị Thiếu phu nhân tới kính trà cho các vị trưởng bối.” Lão ma ma bên người Uông thị đi vào nói.
“Mau mời bọn họ vào!” Uông thị trên mặt tràn đầy ý cười.
“Mong ngóng nhiều năm như vậy, rốt cuộc ta cũng uống được trà của con dâu.
Một lần này uống liền là hai ly trà a.
Ta cố ý để bụng trống rỗng tới đây, hôm nay nhất định phải uống thật vui mới được.”
“Tẩu tẩu hiện tại thật có phúc.
Rước được hai đứa con dâu vào cửa, sang năm liền sẽ có hai đứa cháu nội gọi tẩu là tổ mẫu.” Một phụ nhân bên cạnh nịnh nọt nói.
“Ai da, ta cũng mong sẽ như lời mật ngọt này của muội a.” Uông thị cười không khép được miệng.
Thời điểm Trần Dịch Sâm mang theo Lê Viện vào, vừa lúc gặp được Trần Dịch Bác cùng Đường Ngọc Kiều.
Đường Ngọc Kiều người cũng như tên, so với hoa còn đẹp hơn.
Danh xưng kinh thành đệ nhất mỹ nhân không phải nói suông.
Nàng có một đôi mắt đào hoa câu người, viền khóe mắt có một nốt ruồi đỏ, ngược lại càng giúp nàng thêm phần kiều mị phong tình.
Thời đại này theo đuổi chính là vẻ đẹp nhu nhược, cho nên Đường Ngọc Kiều dáng người so với Lê Viện nhu nhược mềm yếu hơn rất nhiều, thoạt nhìn còn có chút đơn bạc.
Nguyên chủ lớn lên cũng không kém, chỉ là trước kia nàng vâng vâng dạ dạ, luôn cúi đầu không dám ngẩng lên dù một chút.
Chỉ cần ngực nàng ưỡn thẳng, đem phong tình cùng dung mạo chính mình bày ra, này nam nhân còn có ai thật sự không bị nàng câu lấy hồn chứ?
Hôm nay nàng ăn mặc một thân váy lụa màu đỏ, tôn lên một đôi thỏ ngọc no đủ cực kỳ.
Dáng người nàng lại như cành liễu nhỏ, vòng eo thon thon một tay liền có thể ôm hết, phảng phất chỉ cần hơi nặng tay một chút liền bóp gãy.
Trần Dịch Bác có danh xưng là quân tử như hoa như ngọc.
Ngày thường thích mặc y phục màu trắng, cả người toát lên loại khí chất cao nhã thanh khiết.
Hôm nay hắn lại mặc cẩm y màu lam, thiếu vài phần lịch sự tao nhã, lại thêm vài phần cao quý.
Lại nhìn nam nhân bên người nàng, mặc kệ hắn mặc trên người y phục gì cũng không có người để ý.
Bởi vì khí chất của hắn những y phục đấy cũng chẳng thay đổi được.
Bá đạo, sắc bén, giống một bảo kiếm đã tuốt khỏi vỏ, chỉ cần ra khỏi vỏ thì chắc chắn sẽ dính máu tươi.
Ngầu quá a.
Khoảnh khắc Trần Dịch Bác thấy Lê Viện, trong mắt hắn hiện lên nét kinh diễm.
Đây là vị hôn thê trước đó cùng hắn đính hôn từ trong bụng mẹ? Nàng thật sự đẹp như vậy sao? Nhan sắc như vậy, cư nhiên trước nay hình như hắn cũng không quá để ý.
༼ つ ◕◡◕ ༽つ⭐⭐⭐⭐⭐ ༼ つ ◕◡◕ ༽つ⭐⭐⭐⭐⭐.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...