Chương trước chủ yếu là nữ chính nói chuyện và đối thoại cùng hệ thống nên mình để là "cô" vì nữ chính vốn là người hiện đại.
Từ chương này mình đổi thành "nàng" vì thế giới này là cổ đại, xưng cô thì không hợp.
____________Ta là dãy phân cách thiện tâm, không bao giờ xuất hiện ở cảnh ứ ứ a a_______________
Từ cốt truyện này có thể thấy được nguyên chủ cũng là một người bị hại.
Nàng không có làm sai cái gì.
Nếu một hai phải nói có cái gì sai, đó phải là nữ chủ nói.
Hôn nhân là của nàng, muốn cướp về không sai.
Huống chi nguyên chủ đã sớm thích Trần Dịch Bác, cho nên thờu điểm nhìn thấy tân lang biến thành Trần Dịch Sâm mới có thể tức giận như vậy.
Chỉ là, nàng không phải nữ chủ, không có hào quang của nữ chủ.
Bên ngoài đều khen Trần Dịch Bác nhìn xa trông rộng đến tân nương tử cũng biến thành đệ nhất mỹ nhân Đường Ngọc Kiều.
Hai người thực mau liền rơi vào bể tình.
Nguyên chủ chỉ là khuê các nữ tử bình thường, từ nhỏ đến lớn dũng khí lớn nhất có được chính là náo loạn Trần phủ.
Chính là bởi vì vậy, liền phải gánh một thanh danh nữ nhân điêu ngoa tùy hứng.
Nguyên chủ về sau cũng tranh thủ, muốn Trần Dịch Bác yêu thương chính mình một chút, chẳng sợ chỉ là một chút, chính là Trần Dịch Bác trong lòng chỉ có Đường Ngọc Kiều.
Nếu nhiệm vụ mục tiêu là Trần Dịch Sâm, Lê Viện đương nhiên sẽ không giống nguyên chủ đại náo Trần phủ.
Trần Dịch Bác cùng Đường Ngọc Kiều đâm lao phải theo lao, nàng cũng có thể.
Cũng không biết cái phông nền sống là Trần Dịch Sâm trong nguyên tác có nguyện ý phối hợp cùng nàng diễn xuất hay không.
Phanh!
Cửa bị đẩy ra, một thân ảnh đi đến.
Lê Viện nhìn từ phía dưới khăn voan, thấy một đôi chân của nam nhân.
Ngay sau đó khăn voan bị vạch ra, trước mặt đột nhiên có nhiều ánh sáng chiếu đến.
Nàng đôi mắt bị lóe một chút, theo bản năng nhắm hai mắt lại.
Trầm mặc.
Người đối diện không nói lời nào.
Nàng mở to mắt ngửa đầu nhìn, thấy một gương mặt lạnh nhạt.
Theo như lời đồn đãi của mọi người, hắn trên mặt có một đạo dữ tợn vết sẹo.
Nhưng mà hắn cũng không xấu.
Nếu không có vết sẹo kia, hắn nhất định là một nam nhân phi thường tuấn mỹ.
Thậm chí dù có vết sẹo kia, hắn vẫn cứ không xấu.
Chỉ là thoạt nhìn rất dữ a..
QAQ
Hắn lớn lên cao to cường tráng, một đôi con ngươi giống lệ khí rất nặng của loài sói.
Ở thời đại này lấy dáng vẻ nho nhã làm chủ yếu này, hắn không thể xưng là mỹ nam tử.
Nhưng, cô thích.
"Ngươi tính toán vẫn luôn đứng như vậy sao? Cổ ta đau a." Lê Viện nhu nhu mở miệng, một đôi mắt thanh triệt sạch sẽ trong đó tràn đầy u oán.
Trần Dịch Sâm nhướng mày, trong mắt sát ý thu liễm vài phần.
Nàng không sợ hắn?
Không phải nói nàng cũng không nguyện ý gả cho hắn sao? Chính là nhìn bộ dáng nũng nịu này, hoàn toàn không giống như là không tình nguyện.
Lúc này Trần Dịch Sâm còn không biết trước mặt tân nương tử cũng không phải là tân nương của mình.
Thật ra mà nói vị hôn thê kia của hắn có danh xưng đệ nhất mỹ nhân, hắn cũng chưa từng xem qua mặt nàng.
Ngẫu nhiên ở bên ngoài gặp được, bạn bè đồng liêu liền lấy hắn trêu ghẹo, hắn cũng chưa từng liếc mắt một cái.
Bởi đối với hắn, nữ nhân cũng không thú vị bằng thanh kiếm trong tay mình.
Lần đầu tiên, hắn nghiêm túc mà nhìn mặt tân nương tử của mình, sau đó phát hiện -- ừm, rất thuận mắt.
"Ngươi đem mũ phượng của ta gỡ xuống đi, cổ ta sắp gãy rồi." Lê Viện biết Trần Dịch Sâm tính tình tương đối trầm tĩnh, cần phải chủ động xuất chiêu.
Bằng không buổi tối hôm nay bọn họ có thể mặt đối mặt cả đêm không nói lời nào.
Trần Dịch Sâm gỡ xuống mũ phượng trên đầu nàng.
Lê Viện tức khắc nhẹ nhàng thở ra.
"Thoải mái quá.
Đa tạ phu quân."
Trần Dịch Sâm sửng sốt một chút.
Phu quân...!
Xưng hô thật mới mẻ.
Bất quá, hắn một chút cũng không chán ghét.
Lê Viện đứng lên, nhìn trước mặt Trần Dịch Sâm, gương mặt thẹn thùng: "Phu quân...!Chúng ta có phải nên uống rượu giao bôi?"
Trần Dịch Sâm đôi mắt hơi trầm xuống.
Hắn cùng nàng đứng lên, đi hướng tới bàn.
Lê Viện khóe miệng giơ lên.
Trần Dịch Sâm đổ ra hai ly rượu, một ly đưa Lê Viện.
Lê Viện cầm lấy, kéo tay hắn tới, đỏ mặt uống xong.
Một chén rượu xuống bụng, khí nóng liền bốc lên.
Đêm tân hôn trong rượu giao bôi đều bỏ thêm chút đồ trợ hứng giúp cho phu thê càng thêm hừng hực.
Huống chi người phía sau màn hoán thê này còn ước gì họ sớm ván đã đóng thuyền, cho nên lượng đồ trợ hứng bên trong nhiều đến không tưởng.
Trần Dịch Sâm nhìn gương mặt nữ nhân lung linh như ánh bình minh, trong mắt tràn đầy phức tạp.
Đệ nhất mỹ nhân trong lời đồn quả nhiên danh bất hư truyền.
Nhìn nàng mặt như ánh trăng, dáng người thướt tha, mị hoặc như yêu tinh, một cái liếc mắt đưa tình cũng đủ câu hồn.
Hắn nuốt nuốt nước miếng.
Nóng quá.
Muốn làm.
༼ つ ◕◡◕ ༽つ⭐⭐⭐⭐⭐ ༼ つ ◕◡◕ ༽つ⭐⭐⭐⭐⭐.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...