Không biết qua bao lâu, thời điểm Nhược Vũ tỉnh dậy nhìn xung quanh phát hiện bản thân đang nằm trong quan tài phủ đầy hoa tường vi trắng, trong phòng duy nhất một ngọn nến phát sáng.
Nhược Vũ cố gắng nâng cơ thể nặng nề ngồi dậy, cô nhìn một vòng tìm kiếm người nhưng không có ai, cô định mở lời gọi người lại như có thứ gì mắc kẹt tại cổ họng không thể phát ra âm thanh.
Chi Hạ bên ngoài bước vào trên tay cầm lấy ly thủy tinh chứa chất dịch sóng sánh, nhìn thấy Nhược Vũ đã tỉnh lại Chi Hạ không giấu nổi vui mừng cúi đầu nói. " Điện hạ người đã tỉnh, người có muốn uống chút gì đó không? Đã 2 tháng trôi qua người chưa ăn gì rồi."
Nhược Vũ tiếp nhận ly thủy tinh uống một ngụm cảm thấy cổ họng đã đỡ đau nhức, Chi Hạ cùng lúc đi đến bật đèn lên, ánh sáng đột ngột khiến đôi mắt Nhược Vũ khó thích ứng hơi nhíu lại khó chịu.
Lúc sau khi thích ứng, Nhược Vũ phát hiện bàn tay đã trở nên to hơn một chút, lại nhìn đôi chân cũng biến thành dài hơn, kích động Nhược Vũ đi đến chiếc gương nhìn rõ toàn bộ hình dáng cơ thể bây giờ.
Nhìn bản thân trong gương hình dáng đã trở thành thiếu nữ 1m75, mái tóc màu nâu lượn sóng cũng theo hình dạng cơ thể mà dài ngang eo, gương mặt phúng phính biến mất thay vào đó là gương mặt xinh đẹp yêu nghiệt.
Chi Hạ bật đèn xong nhìn thấy thiếu nữ trước mặt mà ngây người, lúc sau hồi thần kích động chạy ra khỏi phòng, Nhược Vũ nhìn theo không hiểu chuyện gì.
Dãy hành lang yên tĩnh bây giờ lại phát ra rất nhiều tiếng bước chân dồn dập, cánh cửa phòng đột nhiên được mở ra mạnh bạo, quốc vương bên ngoài vội vã đi đến.
Nhược Vũ chưa kịp thỉnh an đã bị quốc vương bắt lấy cánh tay lắc lư cơ thể cô hỏi dồn dập. " Con là Elise? Con trưởng thành rồi ư? Haha"
Nhược Vũ bị lắc đến hoa mắt cố gắng thoát khỏi tay quốc vương nhưng sức lực ông dùng quá lớn làm cách nào cũng không thể thoát ra được, cô chỉ đành hờn dỗi nói. " Phụ vương con hoa mắt sắp chết rồi a."
Quốc vương nghe thấy gương mặt già nua không khỏi ngượng ngùng, Nhược Vũ hồi thần tiếp tục nói. " Con nhớ lúc trước khi ngất ở trong rừng phía Bắc săn người sói lại bị Alwar mưu đồ ám sát bây giờ lại trở về đây, sau đó khi tỉnh lại con phát hiện cơ thể đã như thế này."
Quốc vương nghe nhắc về Alwar lại gằng giọng. " Hừ, ta là chờ con tỉnh lại tự ra quyết định xử tên phản bội đó.Hầu tước nhà Geogle mỗi ngày đều vào xin xỏ thậm chí tạo áp lực buộc ta phải ra quyết định xử nhẹ con lão."
" Dạ con biết rồi phụ vương, chuyện này con sẽ xử lí người cứ an tâm." Nhược Vũ cười, cô sớm đã biết hầu tước Geogle không từ bỏ Alwar, ông ta đương nhiên phải tạo áp lực rồi.
Ba ngày sau tại lâu đài cổ ngoài thị trấn lớn.
Tòa lâu đài cổ này được xây dựng nhằm mục đích xét xử những huyết tộc phạm tội lớn, khi phiên tòa xét xử mở tất cả người dân sẽ chứng kiến mọi chuyện, bất kể ai được xét xử ở đây kết cục đều không có gì tốt đẹp.
Bây giờ xung quanh đài cổ kị sĩ canh gác nghiêm ngặt, bên ngoài người dân tập trung đông đủ chờ đợi xét xử, bọn họ nghe nói con trai hầu tước Geogle cả gan mưu sát nữ vương tương lai, thật mong chờ xem dung mạo tên tội đồ đó.
Không chờ đợi lâu, đoàn kị sĩ áp giải Alwar từ xa đi đến, gương mặt Alwar bây giờ xuất hiện râu lởm chởm, dưới mắt cũng có quần thâm không còn vẻ gì để gọi là một nam chủ thế giới, tay chân hắn được xích sắt giam cầm nặng nề lê từng bước chân.
Người dân nhìn hắn ánh mắt khinh bỉ chửi rủa, Alwar chỉ im lặng được áp giải lướt qua dòng người, Alwar được đưa vào trong đứng trên nơi dành cho tội phạm.
Bên trên các vị chủ toà, thẩm phán đã ngồi vào vị trí, Alwar nhìn sang phía đối diện nhìn thấy một thiếu nữ gương mặt quen thuộc, hắn nhận ra là Nhược Vũ bắt đầu gào thét. " Elise là cô? Tiện nhân như cô còn dám đến đây, haha cô hay lắm tôi mắc bẫy của cô là do tôi quá khinh thường cô rồi!"
" Alwar Geogle im lặng." một vị chủ tòa trong đó lên tiếng quát.
Phiên tòa bắt đầu diễn ra, từng nhân chứng được đưa lên Alwar không thể chối cãi được, hầu tước Geogle vài lần đứng lên nói lí lại bị thẩm phán đuổi ra ngoài vì gây rối.
Thẩm phán hỏi Nhược Vũ. " Điện hạ chuyện này Alwar hành thích người, người định tội hắn như thế nào? "
Mọi ánh mắt dồn về phía Nhược Vũ, cô đứng lên giọng tựa như không có chuyện gì trả lời. " Alwar Geogle phạm lỗi nhưng chưa có việc gì xảy ra, cứ phán hắn phế làm dân thường giam giữ vài năm là được."
Thẩm phán gật đầu trong lòng không khỏi thầm khen nữ vương tương lai quả nhiên không giống huyết tộc khác, Alwar nghe như thế cứ như bị dẫm đuôi hét lên." Thôi làm bộ nhân từ đi, tôi biết cô mong muốn tôi chết hơn bất cứ ai!"
Người dân bên ngoài không khỏi bất bình vì Alwar không biết điều còn dám mở miệng nói như thế muốn xong vào, kị sĩ cố gắng chống giữ cửa nếu không e là Alwar sẽ bị người dân đánh một trận nên trò.
Phiên tòa xử xong, Alwar bị phán giam giữ 100 năm, phế làm dân thường mãi mãi không thể trở về làm quý tộc.
Đêm khuya tại ngục tối nơi giam giữ Alwar.
Nhược Vũ nâng tầm mắt nhìn Tuệ Hân trên tay cầm dao bạc đứng đối diện phía cô, cô hỏi. " Cô chắc muốn ra tay với Alwar chứ? Dù gì cũng là người yêu cũ có cần tuyệt tình thế không?"
" Haha người yêu? Hắn sẽ coi tôi là người yêu ư?" Tuệ Hân ánh mắt thù hận giận dữ đáp.
Sự việc như bây giờ phải kể lại khi Tuệ Hân trở về gia tộc, người trong gia tộc nhìn thấy cô ta tựa như thấy quỷ hồn nhất quyết không mở cửa còn nói cô đã bị trục xuất.
Tuệ Hân cố gắng hỏi thì được trả lời do người tên Alwar đi đến đây làm bị thương gia chủ, hắn ta còn nói là lần sau đến sẽ diệt Tuệ gia nếu ông còn cho Tuệ Hân trở về gia tộc.
Trở về hiện tại, Nhược Vũ lắc đầu xử dụng năng lực huyết tộc chi vương khiến đám huyết tộc canh gác ngủ thiếp đi, Tuệ Hân xoay người đi vào nơi giam giữ Alwar.
Cánh cửa được phá, Alwar nhìn thấy người đến là Tuệ Hân thì mừng rỡ, hắn ta đưa tay định chạm vào Tuệ Hân lại bị chính cô ta dùng dao bạc chém bị thương.
Vết thương bị dao bạc chạm vào phát ra tiếng xèo xòe bóc khói,Alwar không tin vào mắt cố dùng chút hơi tàn né tranh hỏi. " Tuệ Hân tại sao?..."
Giờ phút này hắn gọi tên thật của Tuệ Hân định hỏi vì sao lại làm thế, nhưng chưa thể hỏi dứt câu Tuệ Hân lại tiếp thêm một dao về phía Alwar nhưng lần này là dao sắt, Nhược Vũ đi vào bên trong nhìn khung cảnh đẫm máu trước mắt chỉ biết lắc đầu.
Alwar vừa nhìn thấy Nhược Vũ đã hiểu mọi chuyện, hắn vội nói. " Lại là cô, cô đã nói gì với cô ấy?"
Nhược Vũ thong thả nói." Ngại thật, việc ngươi nói với hầu tước Geogle vào ngày tiệc tại cũng điện đã bị ta nghe hết, trùng hợp ta lại lỡ lời nói cho Tuệ Hân đây."
Alwar mặt biến sắc vội giải thích." Tuệ Hân chuyện lúc đó không thật lòng của ta, chỉ là ta muốn phụ thân chấp nhận nàng nên mới nói như thế, nàng phải tin ta."
Tuệ Hân trong lòng sao động hỏi." Vậy về chuyện tôi bị trục xuất gia tộc thì sao? "
Alwar khó hiểu hỏi." Trục xuất gia tộc gì?"
Alwar và Tuệ Hân tranh cãi, Nhược Vũ bên cạnh cũng mệt mỏi lên tiếng." Ngại quá là do tôi sắp xếp như thế."
Alwar và Tuệ Hân cuối cùng cũng biết cả hai hiểu lầm nhau, Tuệ Hân điên cuồng cầm dao bạc đâm về phía Nhược Vũ, cô chớp mắt ánh mắt liền đổi sang màu đỏ chết chóc, con dao bạc bị hồng sa cuống đi mất.
Nhược Vũ động tác nhẹ đẩy Tuệ Hân ngã xuống nói." Hai người từ từ ở đây tận hưỡng, con dao bạc lúc nãy cô dùng có tẩm nước thánh đêm phơi dưới ánh mặt trời chắc chắc vết thương không thể lành được nha."
Nhược Vũ ném trả lại con dao bạc đóng cửa lại vui vẻ bước ra ngoài, phía sau giọng nói Tuệ Hân vừa khóc vừa hét lên đau khổ.
[Đinh_ Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ đã hoàn thành kí chủ có đồng ý rời khỏi thế giới? ]
"Đồng ý."
[Đang tiến hành _ĐINH hoàn thành rời khỏi thế giới]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...