Chị dâu Từ bị Từ Ân kéo đến ghế ngồi xuống, cô còn đưa cho cháu trai một gói kẹo mềm có hình múi cam bọc trong giấy bóng kính, ước chừng có mười viên, xếp thành hình quả cam.
Đôi mắt của Đậu Đậu bỗng sáng rực.
"Ăn đi!" Từ Ân mỉm cười nói.
Cậu bé nhìn mẹ mình, lại nhìn Từ Ân, rụt rè đưa tay nhỏ ra lấy một viên.
Cậu không dám lấy nhiều vì sợ cô véo mình.
Thấy vậy, Từ Ân liền nhét cả gói kẹo vào túi áo của cậu.
Túi áo nhỏ lập tức phồng lên một cục to.
Đậu Đậu nhìn xuống túi vài lần rồi cười tươi.
"Ân Ân, em muốn vá cái quần này như thế nào?"
Chị dâu Từ cầm lấy quần và xem xét.
Mọi thứ vẫn còn khá mới, chỉ có gấu quần bị rách một vết nhỏ, cái này chỉ cần dùng chỉ cùng màu khâu lại là được.
Chỗ mông thì có một vết mòn rõ rệt, chắc là do ghế ở trường quá thô ráp làm mòn.
"Muốn khâu lại hay đắp miếng vá?"
Từ Ân không thích cả hai lựa chọn.
Cô nhờ chị dâu cắt bớt một inch gấu quần để loại bỏ phần rách.
Sau đó bóp gấu quần lại, biến nó thành kiểu quần ống nhỏ thịnh hành sau này.
Rồi cô vẽ hai miếng đắp kiểu quần bò.
"Lấy vải cùng màu cắt ra dán lên quần, tiện thể thêm được hai cái túi nữa."
"Ồ, ý hay đấy, thêm một lớp vừa có túi lại vừa bền hơn."
Chị dâu Từ rất khéo tay, chỉ cần vài đường kim là đã may xong miếng vá.
Nhanh chóng đính nó lên quần, cắt chỉ thừa, rồi ngạc nhiên nói:
"Khâu xong rồi nhìn chẳng khác gì đồ mới."
Hơn nữa lại rất hợp mốt.
"Đúng không?" Từ Ân cũng rất hài lòng.
Cô vốn thích vẽ từ nhỏ, từ tranh trẻ em, tranh Trung Quốc, ký họa, đến phác thảo...!cô đã học từ mẫu giáo cho đến khi tốt nghiệp cấp hai.
Năm lớp tám, gia đình cô chuyển đến một căn hộ ba phòng, việc trang trí nhà cửa đều do cô thiết kế.
Thầy cô và bạn bè đều nói cô có năng khiếu về thiết kế.
Dựa vào tài năng và nỗ lực của mình, cô đã giành được không ít giải thưởng.
Ban đầu, cô định thi vào Học viện Mỹ thuật Trung ương, nhưng bố mẹ và thầy cô đều nói thành tích của cô rất cao, học mỹ thuật thì hơi uổng phí.
Rõ ràng cô có thể thi vào những trường danh tiếng, nếu phát huy tốt, thậm chí việc đỗ Thanh Hoa hay Bắc Đại cũng không phải không thể.
Nhưng lúc đó, cô đặc biệt yêu thích thiết kế.
Bố mẹ không thể cãi lại được nên đành thỏa hiệp – cô theo học ngành thiết kế công nghiệp của Học viện Mỹ thuật Đại học Thanh Hoa.
Lên cao học, cô được tự do lựa chọn, và đã thi đỗ ngành thiết kế thời trang và trang phục của Đại học Đông Hoa.
Dù chưa tốt nghiệp thì đã xuyên không, nhưng kiến thức lý thuyết của cô rất vững.
Khi rảnh rỗi, cô thường mua vải mình thích về để tập cắt may.
Thêm cả hai kiếp trước, Từ Ân đã trải qua những lần xuyên không, một lần là con gái của thợ may nhỏ thời dân quốc, một lần là cô con út trong gia đình nông dân thời cổ đại, nên việc khâu vá đối với cô không thành vấn đề.
Đừng nói là cắt một chút viền, khâu vá vài miếng đắp, thậm chí làm cả một cái quần mới ngay tại chỗ cũng chẳng khó khăn gì.
Nhưng nguyên thân thì khác, không biết khâu vá gì cả.
Đừng nói khâu vá, chỉ cần xâu kim cũng có thể khiến cô ấy chọc thủng tay mình.
Vậy nên đành phải làm phiền chị dâu.
Nhân tiện, Từ Ân cũng mở mang cho chị dâu vài ý tưởng mới:
"Bây giờ trong thành phố đang thịnh hành quần ống loe, các cô gái ở trường em rất thích, nhưng em thấy nó chẳng đẹp.
Em vẫn thích kiểu này hơn..."
Vừa nói, Từ Ân vừa nhanh tay vẽ ra một bản phác thảo:
"Sao không, chị dâu, em còn một mảnh vải năm ngoái còn dư sau khi may áo khoác.
Chị làm giúp em một cái quần giống thế này nhé."
"Được!"
Chị dâu Từ không nói hai lời đã đồng ý ngay.
Dù sao trong nhà này, việc của cô em chồng là quan trọng nhất.
Huống hồ chỉ là làm một cái quần, nhẹ nhàng hơn nhiều so với việc nhặt củi, chẻ củi.
Thực ra, Từ Ân cũng có ý muốn giảm bớt việc nặng cho chị dâu.
Cô nhớ rằng chị dâu vào cuối năm nay sẽ sinh non, đứa cháu trai vừa sinh ra thì chị đã qua đời vì băng huyết.
Nếu tính toán đúng, rất có thể bây giờ chị đã mang thai.
Dù chưa mang thai, với tình trạng xanh xao gầy yếu như thế này, cũng không có lợi cho việc mang thai và sinh con.
Nhưng mẹ Từ thì không thể chịu nổi khi thấy con dâu được rảnh rỗi.
Thấy củi chưa chẻ xong mà con dâu lại trốn vào trong phòng, bà tức giận, chống nạnh đứng giữa sân chửi bới:
"Ôi trời ơi, nhà nào có con dâu sướng như nhà họ Từ nhà tôi! Giữa trưa chưa tới mà đã trốn vào phòng lười biếng rồi..."
Từ Ân nhanh chóng dỗ mẹ vào phòng khách: "Mẹ, chị dâu đang làm việc giúp con mà!"
"Chỉ là vá cái quần thôi, còn chưa làm xong à? Mẹ thấy nó cố tình trốn việc." Mẹ Từ tức giận nói.
"Vá xong rồi, nhưng con còn nhờ chị làm thêm cái quần mới.
Mẹ không biết đâu, bây giờ trong thành phố đang thịnh hành kiểu quần con vẽ, nhưng mua sẵn thì đắt quá.
Hỏi thợ may thì đơn đặt hàng của họ nhanh nhất cũng phải đến cuối năm mới xong, mà con thì không yên tâm về tay nghề của học việc.
Vải của con tích cóp được lâu rồi, lỡ làm hỏng thì phí lắm.
May mà chị dâu khéo tay, có thể giúp con tiết kiệm tiền công, mà mảnh vải thừa còn có thể làm đôi giày..."
Nghe cô nói vậy, sắc mặt mẹ Từ đỡ hơn, nhưng vẫn hậm hực:
"Quần áo giày dép thì khi nào chẳng làm được, trước hết phải chẻ hết củi cái đã.
Mẹ thấy nó chỉ đang trốn việc thôi!"
"Ôi mẹ ơi, củi đã đủ dùng hai tháng rồi, để đó tính sau đi.
Đợi chị dâu làm xong quần rồi hẵng chẻ.
Với lại, đừng để chị ấy làm việc nặng, mẹ nhìn tay chị thô ráp thế kia, con còn lo mảnh vải đẹp của con chưa kịp may thành quần đã bị xước mất rồi.
Con còn muốn mặc nó đi khoe với bạn học nữa.
Bọn nó bỏ tiền ra mua còn không đẹp bằng cái con không mất tiền mà làm."
Nghe vậy, mẹ Từ đưa ngón tay chỉ vào trán cô:
"Con gái mẹ đúng là chỉ biết làm đẹp thôi! Nhưng mà con gái mẹ đẹp, có quyền làm đẹp! Thôi được rồi, để cho chị dâu con nghỉ ngơi vài ngày, chờ làm xong cái quần rồi tính tiếp chuyện chẻ củi."
"Vâng vâng, còn nữa, mẹ đừng bắt chị ấy đi gánh phân trong làng nữa."
Từ khi đất đai được phân chia cho từng hộ gia đình, mỗi nhà chỉ cần chăm sóc ruộng đất của mình.
Nhà họ Từ ít người, đất được chia cũng ít hơn so với những nhà khác.
Qua thời vụ mùa vụ rồi thì cũng không cần cả nhà phải ngày đêm túc trực ngoài đồng.
Nhưng những hộ gia đình chính sách mất chồng, mất con trong thời chiến thì rất khổ, nhất là những công việc nặng nhọc như gánh phân, họ không thể nào làm nổi.
Vì vậy cán bộ thôn đã ra thông báo, ai giúp những hộ gia đình chính sách gánh phân thì đến cuối năm sẽ được chia thêm vài cân cá khi vớt cá từ ao.
Mẹ Từ nghe vậy, chẳng nói lời nào đã đăng ký cho con dâu.
Dù sao người phải làm cũng không phải là bà, đến cuối năm lại có thêm cá tôm cho gia đình, tội gì mà không làm.
"Chuyện đó thì có nặng nhọc gì đâu, ba, năm ngày mới đến lượt một lần, không làm được à?" Mẹ Từ thản nhiên nói.
"Ôi trời ơi, cái mùi đó hôi lắm!"
Từ Ân bóp mũi giả vờ chê bai.
"Con đã muốn nói từ lâu rồi, mỗi lần về nhà, sân đều bốc lên cái mùi đó.
Cái quần mới của con còn để trong phòng chị dâu, nhỡ chưa kịp mặc mà đã ám mùi thì sao."
Mẹ Từ nghe vậy thấy cũng hợp lý, nhưng vẫn hơi tiếc:
"Thôi, không đi thì không đi, nhưng năm nay chắc nhà mình sẽ bị chia ít cá tôm hơn.
Món cá trắm nấu đậu phụ mà con thích, không biết còn được chia nguyên con nữa không."
"…"
Dù thế nào đi nữa, nhờ những lời nịnh nọt, khéo léo của Từ Ân, mẹ Từ cuối cùng cũng đồng ý không phân công việc nặng cho chị dâu trong thời gian này.
Ngoài việc nhà hàng ngày, các công việc khác đều chờ đến khi làm xong quần mới tính tiếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...