Liên Hoa cắn môi , hai mày chau lại chửi thầm.
[ Hừ! Tên này vô dụng thật.
Từ nãy đến giờ vẫn chưa tìm được thứ gì.
]
Thần Quang quay người lại ôm lấy eo ả , giọng nói ôn nhu lại vang lên dỗ dành.
- Xin lỗi ! Anh không kiếm được thứ gì cả để em chịu thiệt rồi.
Liên Hoa liền lật mặt , mỉm cười nhìn hắn thắm thiết nói:
- Không sao.
Được đi chung với anh là em vui rồi.
Nói đến đây giọng ả mang chút buồn buồn thốt lên.
Hắn nghe liền nhận ra ngay , nhẹ nhàng hỏi : " Em sao vậy? Ai làm em buồn hả? "
- Chỉ là...
- Nói đi.
Anh nghe xem nào.
Liên Hoa mặt mày buồn bã nói : " Anh cũng biết Tan Tình đó.
Trước đây em giúp đỡ cô ấy khi cổ gặp khó khăn , nên chúng em cũng khá thân thiết nhưng mà giờ cô ấy lại tỏ ra không quen biết em..."
Nhắc đến đây hắn liền nghĩ lại khi lần đầu gặp Tan Tình.
Xung quang hắn không ít mỹ nhân đẹp, nóng bỏng có , quyến rũ có, ngây thơ thuần khiết cũng có...!Nhưng cô lại hoàn toàn khác với những nữ nhân mà trước đây hắn từng gặp.
Vẻ đẹp của cô trên tất cả bọn họ.
Cô có làn da trắng nõn , mịn màng.
Mái tóc đen tuyền mượt mà dài tới ngang lưng.
Đôi môi anh đào chúm chím , khí chất như lan , một vẻ đẹp vừa ngọc khiết vừa mê hồn.
[ Thật khiến người khác vừa muốn có được vừa muốn hủy hoại cho bằng được.
]
Bỗng thấy hắn thẫn thờ Liên Hoa bậm môi , dùng chút sức đánh vào người hắn.
Giọng nũng nịu mang chút dỗi hờn : " Đáng ghét! Anh có nghe em nói không vậy? "
Hắn hồi thần liền buông tay ôm eo ả ra , đứng đối mặt với ả , nâng cằm ả lên môi hắn liền chiếm lấy vị ngọt môi cô ta.
Hôn xong hắn cười tà mị ghé gần đến tai cô ta nói : " Yên tâm.
Để anh xử lý.
"
[ Hừ! Khi có được Tan Tình, tôi liền vứt bỏ thứ đồ chơi tùy người khác đụng chạm như cô.
]
Liên Hoa lúc này ôm hắn vẻ mặt đầy đắc ý đương nhiên không thấy được ánh mắt đầy ghét bỏ của Thần Quang.
Hồi sau hai người bọn họ trở về trên tay cũng kiếm được chút đồ ăn.
Liên Hoa thở phào một tiếng.
[ Cũng may chưa phải nhịn đói.
]
Ả vừa về liền đã ngửi thấy mùi thơm bay lan tỏa , lần theo mùi thơm ấy ánh mắt di chuyển đến chỗ của Tan Tình.
Lúc này cô đang nướng mấy con chim săn được lúc nãy.
[ Chết tiệt ! ] Liên Hoa nhíu mày nhìn đồ ăn kiếm được trong tay ả , hậm hực nhìn cô.
[ Túc chủ , nhìn vẻ mặt bực tức của Liên Hoa kìa.]
Cô cong cong khóe môi cười.
[ Thật sảng khoái mà.
]
Ả liếc mắt nhìn sang bên chỗ Lăng Quân nướng thịt , bỏ đồ ăn cô ta kiếm được sang một bên.
Đi đến chỗ Thượng Quân Quyền, đôi tay ngọc ngà kia của anh đang chọn lọc những trái cây rừng vừa kiếm được.
Liên Hoa mỉm cười thuần khiết ngồi xuống cạnh Thượng Quân Quyền, tay ả kéo lấy tay áo anh , giọng điệu nhẹ nhàng thốt lên :
" Nhìn chúng tươi quá , em nếm thử được không?"
Thượng Quân Quyền mặt không biểu cảm rụt tay lại thốt lên câu từ lạnh lùng : " Không được.
"
Liên Hoa cười ngượng , vẻ mặt mang chút tủi thân nhìn anh.
Anh đứng dậy cầm lấy trái cây rừng mang qua chỗ cô , khuôn mặt không còn lạnh băng mà ôn nhu vài phần : " Em ăn đi.
"
Cô mỉm cười đón lấy " cảm ơn " , rồi tiếp tục công việc nướng thịt của mình.
Cô ả trừng mắt nhìn về phía đó , ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
[ Chết tiệt , lần nào tiếp cận hắn cũng đều thất bại.
]
Khi cảm nhận có ánh mắt nhìn về hướng ả liền thay đổi sắc mặt , khuôn mặt trong sáng yếu đuối lại hiện lên trên mặt ả nhưng trong lòng vẫn gợn từng cơn giận dữ.
Đang hậm hực trong lòng thì thấy Bạc Tâm trở về , Liên Hoa liền đi cạnh đến chỗ hắn , dính lấy hắn như sam.
Hắn làm gì , đi đâu liền theo hắn không rời.
Thần Quang nhìn thấy màn này , mặt mày liền tức tối , tay nắm chặt nổi đầy gân xanh nở nụ cười mười phần khinh bỉ.
[ Hừ! Đúng là thứ đồ chơi từ tay tên này sang tên khác mà.
]
Tối đến , cũng là lúc mà hai kẻ không đội trời chung như cô và Liên Hoa phải ngủ chung một chiếc lều.
Nhưng Liên Hoa lại im ắng không tỏ vẻ bài xích gì.
Chỉ nằm một chỗ ngủ liền tới sáng.
Hai ngày tiếp theo sau đó vẫn là cuộc tự mình sinh tồn trong rừng.
Tan Tình cũng không gặp phải bất trắc nguy hiểm gì cả.
Liên Hoa rảnh lúc nào là lại lén đến tìm Bạc Tâm.
Cũng đã đến lúc chương trình " Trải nghiệm khác thường " kết thúc.
Cô và tất cả mọi người dọn dẹp đồ rồi ra về kết thúc chuyến đi này.
Biệt Thự Phía Nam
Cô vừa về liền lấy quần áo tắm rửa.
Tắm xong cô ngồi xuống sofa , cầm điện thoại lướt xem độ hot của chương trình Trải nghiệm khác thường.
" Độ hot này cũng không tệ.
" Cô cười nhếch môi hài lòng.
Dù độ hot không quá cao nhưng mà cô cũng rất vui.
Đơn giản là vì thấy được bộ dạng chật vật , tức tối của Liên Hoa.
Cô chợt nhớ ra gì đó liền bỏ chiếc điện thoại xuống , lười nhác nói : " Video thân mật của cô ta lần trước.
Miêu Miêu ngươi liền đem đi chụp lấy ảnh rồi để vào hộp quà thật đẹp cho ta.
Nhớ chọn hộp quà thật đẹp nhé.
"
[ ...Được thôi.
]
Rất nhanh Miêu Miêu đã làm xong, cầm hộp quà màu đỏ rượu bên trên nắp hộp cũng có một chiếc nơ rất xinh đưa cho cô.
Cô cầm lấy rồi cười xấu xa nói : " Không biết vẻ mặt của Bạc phu nhân sẽ như nào đây.
Có thích món quà này không nhỉ? "
[ Túc chủ đúng là xấu xa mà.
]
Rất nhanh món quà đặc biệt ấy đã đến tay Bạc phu nhân.
Bà ta ngồi trên sofa lớn ở phòng khách , ban đầu vẫn chần chừ suy nghĩ , không biết ai gửi nó đến cho bà ta.
Cuối cùng bà ta cũng quyết định mở xem bên trong rốt cuộc có gì , một hộp quà không biết nguồn gốc từ đâu.
Khuôn mặt bà ta lập tức cứng đờ , giây sau ánh mắt đỏ au hiện lên từng cơn giận dữ.
Bà ta tức giận ném mạnh hộp quà xuống đất , từng tấm ảnh thân mật dung tục rơi xuống nền nhà.
Bà ta đứng dậy xua bộ chén trà xuống đất, vỡ toang , gằn từng chữ : " Tốt! Tốt lắm! Cứ tưởng băng thanh ngọc khiết thế nào.
Hóa ra lại là loại người này.
Liên Gia thật biết dạy dỗ con cái mà.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...