Editor: Wei.
Nàng lại đến đại điện của Chúa, ánh mặt trời bị cây cột chạm trổ bổ đôi, tuy rực rỡ nhưng lại có vẻ hơi nặng nề.
"Sylvia, người làm ta rất bất ngờ."
Achilles ngồi trên bệ thần, gương mặt vô cảm.
Hôm nay Sylvia đã thay đổi sự hiểu biết của chàng về cô suốt trăm năm qua.
Thế mà lại ban chúc phúc cho một con người, hơn nữa đây còn là chúc phúc mà chàng ban cho vì đức tin thành tín nhất của nàng.
"Ngươi muốn làm gì? Sylvia, ta rất bất mãn với cách làm của ngươi." Gương mặt lạnh lùng, giọng điệu cũng đủ nặng nề.
Sylvia ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt của Achilles, giờ con ngươi vàng của chàng hơi nheo lại, hiển hiện sự không hài lòng.
"Chúa thân ái, xin ngài hãy nghe ta giải thích." Sylvia khụy gối xuống đất, cho dù bầu không khí căng thẳng cũng không tỏ vẻ khiếp đảm, ngược lại nàng hết sức bình tĩnh.
"Ngài là Chúa của thế giới, đã được con người tin yêu. Nhưng chẳng ai biết, ai không thể yêu thế nhân."
Giọng nói của Sylvia hơi khựng lại, trong lòng nàng thầm nghĩ, đương nhiên cũng vì ngài quá ghét con người nên ta mới đến đây tính sổ sự căm ghét của ngài nè.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn Achilles với cặp mặt dịu dàng có thể bao dung thế gian vạn vật.
"Như vậy, là Thánh thiên sứ của ngài, ta hẳn phải xót thương giúp ngài khi ngài không thể yêu thế nhân, khi ngài đã quên mất lòng cảm thông. Nên đây không phải là sự thiên vị của thiên sứ dành cho con người đâu ạ.
Là sự thành tín tận đáy lòng của Sylvia đối với thần linh của nàng."
Achilles ngồi trên bệ thần, uy nghiêm bất khả xâm phạm, con người sắc vàng hơi co lại.
Chàng chẳng thể ngờ, Sylvia lại giải thích như thế này.
Bày tỏ... Chân thành cháy bỏng như vậy.
"Ta không có ý trách tội ngươi," Không biết vì sao mà Achilles lại mất tự nhiên, sau khi Sylvia có thần cách, hình như nàng bộc lộ tình cảm càng ngày càng trắng trợn.
"Ngươi còn chưa biết bản tính của con người, bọn họ sẽ không cảm động vì ngươi thương xót đâu. Ngược lại sẽ càng tham lam thêm, ta sợ ngươi dành quá nhiều tình cảm cho con người, cuối cùng sẽ chỉ làm bản thân ngươi bị thương mà thôi."
Achilles còn có ác ý đối với con người nhưng trong lòng đã không còn giận, rõ ràng là Sylvia chỉ giải thích có một câu thôi.
Thật quái lạ, Achilles thầm nghĩ.
Sylvia nở nụ cười, ánh nắng bị cây cột bổ đôi lại hợp thành một làm sáng bừng cả đại điện, nụ cười xán lạn của nàng sưởi ấm sự rét lạnh.
"Chúa thân ái của ta, cảm ơn sự dịu dàng của ngài, Sylvia rất vui mừng khi được ngài quan tâm."
Nàng lại thi lễ rồi lui ra khỏi Thần Điện.
Đại điện lại trở nên yên lặng, hay nói đúng hơn là tẻ ngắt.
"Ta... Ta đang quan tâm nàng ấy ư?"
Một mình Chúa lầu bầu tự hỏi, tuy chàng là chúa tể của vạn vật nhưng cũng sẽ có chuyện chàng không biết.
Ví dụ như, một phần quan tâm mà ngay cả bản thân chàng cũng không nhận ra.
Sylvia đang muốn dạy cho chàng cái gì là quan tâm, cái gì là yêu, nàng muốn nói toạc ra cho hắn biết.
Tuy rằng nhận thức của Chúa về cảm xúc không quan trọng với Sylvia lắm, nhưng Sylvia gốc kia, nhất định muốn nhìn thấy ánh mắt thương xót của Chúa dành cho nàng trước khi chết.
Cho dù chỉ là một cái liếc mắt, chắc hẳn nàng cũng sẽ rất vui nhỉ.
Thời gian dần trôi, hệt như chẳng có chuyện gì xảy ra, thời gian trở nên chững lại trong sự ăn không ngồi rồi.
Mỗi sớm, Sylvia sẽ tiến cống, sau đó thành tính trực tiếp bày tỏ sự trung thành với Chúa, hơn nữa còn thầm dạy cho Chúa hiểu được suy nghĩ và cảm xúc của mình trong từng câu chữ.
Achilles cũng hiểu mình hơn dưới sự cố ý dẫn dắt của Sylvia.
Chàng bắt đầu nghe tiếng lòng của mình, bởi vì Sylvia nói với chàng rằng sự vĩ đại chân chính của việc hiểu mình, bắt đầu từ lắng nghe bản thân.
Đây cũng coi như là một sự tiến bộ, dù người có lạnh lùng đến đâu cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi sự bày tỏ cháy bỏng.
Còn Hercules, sau khi Sylvia sinh ra thần cách, nhìn cặp mắt yêu mến chúng sinh của nàng, cảm nhận được một sự khẳng định với nàng.
Tuy tính cô gái này quai quái, nhưng cảm giác bên trong không thể bị chôn vùi.
Nàng bác ái.
Nhưng, đúng thật là tính cách này, hơi nghịch ngợm.
Lần thứ 132 Sylvia giấu ba-toong của y, Hercules đỡ trán nghĩ vậy.
"Chán quá hử." Nhìn Sylvia chu môi, Hercules lại không nỡ quở trách nàng.
Thần Điện không có hạng mục giải trí nào, tất cả thiên sứ đều hết lòng làm việc, hình như chỉ có mỗi Sylvia sẽ nghỉ ngơi, sẽ chây lười, sẽ trừng mắt hỏi y, chơi trò chơi của con người không.
Dàn dần Hercules cũng thể hiện sự dịu dàng không ai thấy đối với nàng, trong mắt y, Sylvia chỉ là bé thiên sứ trăm năm, có tính bay nhảy và ham chơi, không khác gì một đứa em gái cần chăm sóc và yêu thương.
Nhưng thực tế không có gì sẽ luôn yên ổn, bên ngoài sóng yên biển lặng nhưng bên dưới lại là sóng ngầm cuồn cuộn, chỉ là đang đợi một cơ hội để xuất hiện mà thôi.
Có một hôm, khi Hercules đẫm máu về Thánh Điện, Sylvia biết, khoảng thời gian thanh bình phải bị phá vỡ, cốt truyện, chính thức bắt đầu.
"Sao lại thế bày? Ta không tin trên thế giới có thứ có thể làm ngài bị thương." Sylvia cau mày.
"Sylvia, đây không phải là máu của ta đâu, sự việc rất khó giải quyết, ta phải nhanh chóng đi nói cho Chúa biết."
Hercules không nói nhiều với nàng, vội vội vàng vàng chạy đến Thánh Điện.
Achilles thấy người y đầy máu, sắc mặt căng thẳng, biết là đã xảy ra chuyện lớn.
"Hercules, đã xảy ra chuyện gì?"
"Thưa Chúa, nanh vuốt của thần Bóng Tối xuất hiện ở thôn trang hại thôn dân. ta nghi ngờ bọn chúng có ý đồ cứu thần Bóng Tối." Giọng điệu của Hercules nặng nề, ánh mắt vô cùng sốt sắng.
Không ai ngờ đại chiến diễn ra vào ngàn năm trước, khi đại chiến xảy ra thì Sylvia vẫn chưa ra đời, lúc ấy máu chảy nổi chày, đất trời than khóc, thiên sứ gãy cánh, còn có người bị ác thú xé nát khôi giáp.
Bọn họ đều sẽ không quên, cảnh tượng Thánh Nữ và thần Bóng Tối đồng quy vu tận, nàng không nhìn bất cứ ai, chỉ nhìn chằm chằm vào thần Bóng Tối.
Nhưng, bọn họ phát hiện sức mạnh của thần Bóng Tối quá mức cường đại, Thánh Nữ lấy cả sinh mạng ra đánh đổi cũng chỉ có thể phong ấn thần Bóng Tối.
Dưới sự cai quản của thần Ánh Sáng, ma thú gần như không dám ló mặt, bọn chúng đều trốn ở khe U Tối, vậy mà bây giờ lại dám xuất hiện ở thôn trang của con người hại bọn họ.
Điều này khiến người ta phải bận tâm, có ai đó đang sai sử chúng ư? Phải chăng phong ấn của thần Bóng Tối bị suy yếu?
Bọn họ không biết gì cả.
"Ta biết rồi, Hercules." Giọng Achilles bình tĩnh, sự việc trở nên phức tạp nhưng bọn họ lại không hề hay biết. "Mấy ngày này ngươi và Sylvia chú ý hơn một chút, lên kế hoạch cấp bách, bố trí canh gác bảo vệ ở Nhân giới."
"Vâng, thưa Chúa." Hercules an tâm hơn chút ít, ngàn năm trước bọn họ có thể phong ấn hắn, bây giờ bọn họ cũng không có gì mà phải sợ hãi.
"Đi xử lý chút đi, máu ma thú hôi quá." Achilles nhăn mày, "Đi lẹ lẹ đi."
Hercules hơi cạn lời, y phát hiện hình như Chúa chịu ảnh hưởng từ Sylvia ngày càng nhiều, vậy mà bây giờ còn biết chê bai phàn nàn nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...