Editor: Wei.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên cây cột chạm trổ thiêng liêng, sắc vàng nhạt làm cả Thánh Điện toát lên vẻ trang trọng thanh cao.
Giữa đại điện có một chiếc giường màu trắng, xung quanh là tấm rèm mờ ảo, gió nhẹ thổi bay rèm, một gương mặt tuyệt sắc lộ ra.
Đây là người con gái làm cho tính từ "mỹ lệ" bị lu mờ, tóc xoăn dài vàng óng trải khắp gối, cặp mắt nhắm hờ làm hàng mi dài hơi cong cong, đổ bóng dưới ánh nắng vàng hoe, bờ môi căng mọng đỏ son càng làm cho khuôn mặt trắng nõn càng thêm thánh thiện.
Bờ mi nàng hơi rung, sau đó đôi mắt mơ màng mở ra, con ngươi lam nhạt bình tĩnh thờ ơ.
Nàng ngồi dậy, nhìn chung quanh đại điện một lượt với cặp mắt không vương cảm xúc của con người.
"Cho nên, bối cảnh lần này là thần thoại phương Tây ư?" Giọng nói hờ hững xuyên qua tĩnh lặng, vô cùng rung động lòng người.
"Đúng vậy, cô chủ."
Chẳng có lấy một bóng người trong điện, một giọng nói trầm thấp và đầy từ tốn đáp lại trong đầu nàng.
Cô gái nhẹ nhàng híp mắt.
"Vậy chuyển cốt truyện qua đi."
Đây là một thế giới thần thoại phương Tây, chư thần để thần Ánh Sáng Achilles làm Chúa, cùng quản lý giữ gìn thế giới vận hành bình thường.
Thần Ánh Sáng được con người tín ngưỡng, cho con người hồi báo nhất định, thôn nào cũng cần phải có giáo đường, con người có thể thông qua thành tâm cầu quyện để được thần linh chúc phúc, ví dụ như mùa màng bội thu, làm ăn phát đạt, mỗi năm sẽ có thiên sứ đến giáo đường của con người để lựa chọn đứa trẻ có tài năng thiên bẩm để phục vụ Chúa.
Thần Bóng Tối Hecate và thần Ánh Sáng đối địch nhau, nhưng trận đại chiến giữa hai vị thần vào ngàn năm trước đã phong ấn thần Bóng Tối.
Nữ chính Aviya vốn là một cô gái bình thường, sống ở một thị trấn nhỏ, nhưng Đại thiên sứ Hercules đến nghe cầu nguyện phát hiện ra nàng ta là Thánh Nữ lấy thân mình phong ấn thần Bóng Tối trong đại chiến ngàn năm trước chuyển thế nên đưa nàng ta tới Thần Điện.
Nhưng thú vị là Thánh Nữ chuyển thế này lại không tin vào thần Ánh Sáng, làm cho thánh lực của Thánh Nữ không thể tái hiện.
Achilles là vị Chúa nhân từ, lẽ ra phải yêu thương vạn vật trên thế gian nhưng lại hết sức chán ghét sự tồn tại của con người, cho dù thế, chàng vẫn vô cùng kiên nhẫn với Aviya.
Sau khi Aviya vô tình phát hiện thế mà Chúa lại không hề yêu thương con người, đã thể hiện sự thiện lương của mình.
Nàng ta chủ động giúp Chúa ngộ ra vẻ đẹp nhân thế, trong quá trình này hai người nảy sinh tình cảm, Achilles biết yêu nhân gian, cũng yêu cô gái tinh ranh quái lạ này. Dưới sự chăm sóc thầm lặng của Achilles, Aviya cũng tín ngưỡng vị thần kỳ quặc và vô cùng đáng yêu này.
Cái kết rất có hậu, nhưng Sylvia lần này nàng đóng vai lại không được nhận hồi kết tuyệt đẹp như thế.
Là Thánh thiên sứ bên cạnh Chúa, phục vụ Chúa là đức tin hàng trăm năm của Sylvia, mà Thánh Nữ dân thường không biết lòi từ đâu ra lại nói nàng phải có chính kiến, phải tin vào chính mình, làm Sylvia vốn bất mãn với Thánh Nữ vì nàng ta được Chúa thiên vị càng thêm phản cảm.
Đức tin thành kính nhất của nàng vậy mà bị người ta đối đãi với thái độ nhẹ tênh thậm chí còn có chút khinh khi như vậy, Sylvia không chỉ cảm thấy Aviya coi thường mình, còn cảm thấy có lỗi với sự khoan dung của Chúa nên làm khó dễ nàng ta ở mọi nơi.
Nhưng Aviya được Achilles và thiên sứ Hercules bảo vệ rất kỹ, bọn họ không ngừng khiển trách Sylvia.
Cuối cùng cũng có một ngày, Sylvia không chịu nổi kích thích như vậy nữa nên trở thành Thiên Sứ Sa Đọa.
Sau đó bị Hercules, đồng bạn ngày xưa, bây giờ cũng yêu Aviya giết chết.
Trước khi chết, thậm chí Chúa cũng không đến gặp nàng lần cuối.
"Thật là đáng buồn, không phải sao? Bị đức tin của mình chán ghét, đúng là tuyệt vọng mà." Cô gái hơi xót thương nói, à, không, bây giờ nên gọi là Sylvia.
Sylvia từ từ đứng dậy, đi đến trước bàn.
Trên bàn có đặt mâm trái cây, mỗi trái đều là hàng tối ưu được người hái chọn lọc kỹ lưỡng, có thể thấy mức độ để tâm.
"Ôi, đúng là trung thành thật, tiếc thay lại vô dụng mất rồi." Nàng tiện tay chọn một trái màu đỏ đẹp mắt nhấm nháp.
"Cô chủ, đã đến giờ Sylvia tiến cống vấn an mỗi ngày rồi, cô hãy đến Thánh Điện Của Chúa đi."
Sau khi Sylvia nghe thấy vậy thì bĩu môi, vừa mới vào thế giới mà phải gặp Boss khủng rồi, tiến độ nhanh thật.
Nàng sửa sang quần áo, giấu đi vẻ mặt ba phải, thay bằng dáng vẻ đoan trang, bưng mâm trái cây đi ra ngoài. Truyện Phương Tây
Dọc đường đi, hay có người hầu của thần hoặc thiên sứ chào hỏi với nàng, không thể không nói, không hổ danh là cận thần của thần, được kính ngưỡng ghê.
Đến Thần Điện rồi, tên hầu canh gác chào hỏi với nàng xong thì mở cửa Thần Điện thay nàng.
Nàng vẫn rất tò mò về tướng tá của Chúa, dù gì ở Thánh Vực, có thể nói ai cũng là sự tồn tại hoàn mỹ, vậy tướng mạo của vị thần đứng trên vạn thần sẽ càng hơn hết thảy nhỉ?
Sylvia vững bước bước vào Thần Điện, nhẹ nhàng nằm ở giữa đại điện, ngoan ngoãn cúi đầu.
"Chúc một ngày tốt lành, thần Ánh Sáng vĩ đại, tín đồ Sylvia của ngài dâng lên cho ngài đức tin trung thành nhất."
Giọng nói thanh nhã của nàng vang vọng khắp đại điện trống trải, chất giọng ôn hòa chắc nịch chính là đức tin trung kiên và thành kính.
Nhưng mà, nàng không nghe thấy thần đáp lại một hồi lâu.
Chân đã hơi tê rần, nàng thầm nghĩ thế.
Cuối cùng, thần cũng đã đáp lại nhưng lại có uy áp ập đến.
"Ngươi, là ai?"
Giọng nói lạnh lùng bao phủ sự tĩnh lặng đằng đẵng, càng làm cho chính chàng và đại điện vắng lặng càng thêm hiên ngang lẫm liệt.
Con ngươi Sylvia hơi giãn ra, nàng hơi kinh ngạc vì sự nhạy bén của vị Chúa này.
Là thiên sứ bên cạnh Chúa, mỗi buổi sáng Sylvia đều mang theo trái cây tiến cống và sự thành kính của mình thỉnh an Chúa, dù Chúa có thờ ơ như thế nào thì cũng đã quen với tín đồ trung thành này, hơn hết là sự tín nhiệm.
Nhưng hôm nay, khi Sylvia bước vào Thần Điện trong nháy mắt, Achilles nhận ra ngay, cận thần của mình có gì đó khang khác.
Nhưng dù chàng thử kiểm tra như thế nào thì cũng không hề phát hiện bất kỳ vấn đề gì.
Sao nàng lại có năng lực che giấu? Chắc chắn nàng không thể gánh vác hậu quả của việc lừa gạt thần.
Achilles ngẫm nghĩ, nàng không có lý do gì để lừa gạt chàng, sao tín đồ trung thành có thể, lại dám làm vậy được?
Sự nhạy bén của Achilles vượt ngoài dự kiến của Sylvia, nàng vốn tưởng vị Chúa hờ hững này cũng không quan tâm đên tín đồ của mình, xem ra trăm năm phục vụ và tin yêu cũng để lại dấu ấn trong tầm mắt của vị Chúa này.
Nhưng nàng cũng không lo lắng.
"Thần Ánh Sáng vĩ đại, thần cách của ta đã sinh ra vào hôm qua, tác động đến hơi thở, ngài đã nhận ra rồi ư?"
Sylvia ngẩng đầu, cặp mắt xinh đẹp nhìn thẳng về phía thần Ánh Sáng.
Có một người ngồi trên bệ, áo choàng trắng tùy ý nằm trên sàn đá cầm thạch, gương mặt thờ ơ tràn đầy sự thanh tao cao quý, cặp mắt từ sâu đến nông như dòng suối trong, hờ hững nhìn Sylvia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...