- Tỉnh rồi?
Trước hoàn cảnh hết sức khó xử, phẩm chất đại lão thể hiện rõ ràng hơn bao giờ hết, Dạ Tịch không những không nghẹn đứng vì bị bắt gặp mà còn rất bình tĩnh đứng thẳng người dậy, lui về phía sau mấy bước, nhìn xuống Phó Tinh đang nằm trên một chiếc ghế sofa đã cũ.
- Cô là ai?
Dường như chưa kịp định thần lại trước cơn ác mộng khủng khiếp vừa rồi, cậu ta ngơ ngẩn nhìn cô gái đứng ẩn mình trong bóng tối, nơi ánh đèn bàn không thể chiếu tới.
Không nhớ?
Cậu ta không phải bị mất kí ức chứ?
Nghe thấy câu hỏi của Phó Tinh, Dạ Tịch có loại cảm giác thiếu nữ nhà lành bị trai làng chơi lừa gạt, mặc dù cô không phải thiếu nữ nhà lành và cậu ta cũng không phải thiếu niên làng chơi.
Thực sự là… nghẹn họng trân trối.
Nếu bây giờ lỡ mất trí rồi cô đánh cậu ta một cái thì có nhớ lại không?
- Nhận ra sao?
Đánh người là không thể nào đánh, dù sao cô vẫn cần hoàn thành nguyện vọng cho cậu ta cho nên trước mắt Phó Tinh xuất hiện một bàn tay nhỏ nhắn với những ngón tay thon dài được phủ lên một tầng cam nhạt của ánh đèn nhìn càng thêm mềm mại.
Trong lòng bàn tay mở rộng ấy có một viên đá màu trắng trong suốt ở trung tâm rải xuống lòng bàn tay cô những bóng sáng kì lạ.
Nhưng điều Phó Tinh quan tâm không phải vẻ đẹp mĩ diệu của bàn tay ấy mà là viên đá màu trắng nhìn như tầm thường đang nằm gọn trong lòng bàn tay cô.
Đây…
Phó Tinh không thể tin giơ tay run run muốn đoạt lấy nhưng động tác của Dạ Tịch lại nhanh hơn, cô nắm chặt tay, thu lại bên người không để cậu ta đạt thành mục đích.
- Trả cho tôi! - Phó Tinh khàn giọng ra lệnh, ngữ khí nghiêm khắc nhờ có thanh tuyến trầm ấm bổ trợ nghe càng huyễn hoặc trầm luân.
Nếu là người khác ắt sẽ thuận theo cậu ta mà buông tay nhưng Dạ Tịch không phải người khác, cô sẽ không vì âm sắc mê người ấy mà buông tay.
- Không thể.
- Cô muốn gì?
Phó Tinh đã nhớ ra cô là ai, cũng đủ tỉnh táo để hiểu rằng mình đánh không lại cô nên trước hết chỉ có thể kìm xuống kích động hòa hoãn nói chuyện với cô.
Con người sẽ luôn ưa lời dễ nghe hơn.
- Tôi đã nói rồi.
Cô nói rồi? Cô nói gì?
Tôi muốn nguyện vọng của cậu?
Là lời này sao?
Nhưng mà…
- Tôi đã nói tôi không có nguyện vọng.
Phó Tinh không hiểu tại sao cô lại cố chấp với nguyện vọng của cậu ta như vậy nhưng không thể không nhắc lại lời mình từng nói.
- Cho đến lúc cậu cho tôi biết nguyện vọng, viên đá này vẫn nên để tôi bảo quản thôi.
Dạ Tịch lười biếng dựa vào thành ghế sofa ở đối diện, ngón tay như có như không miết cạnh viên đá.
- Nó là đồ của tôi.
- Phó Tinh không cam tâm buông tha liền ngồi dậy muốn tiến lên nói chuyện thì đột nhiên cơn đau buốt thấu tim gan truyền tới khiến cậu ta không thể không ngừng lại mà nhìn xuống eo mình.
Lật tấm chăn mỏng phủ trên người ra, Phó Tinh thấy góc áo tại vị trí eo bên phải mình có máu tươi thấm ra.
Bị thương?
Cậu ta bị thương sao?
- Cậu cảm thấy bản thân có tư cách bàn điều kiện với tôi sao?
Chờ Phó Tinh xem kĩ vết thương trên người rồi Dạ Tịch mới đứng thẳng người dậy nói.
- Tôi…
- Ngoan ngoãn dưỡng thương đi.
- Cô cắt ngang lời cậu ta rồi quay người mở cửa ra ngoài không để Phó Tinh nói thêm lời nào.
Dạ Tịch ra ngoài nhà, ngồi xuống bậc thềm trước cửa, người dựa vào cây cột bên cạnh, thu lại một chân, nghiêng đầu nhìn bầu trời như tấm màn thăm thẳm điểm xuyến những viên đá quý nhỏ lấp lánh.
- Cậu ta tỉnh rồi à? - Tạ học trưởng từ bên ngoài đi vào, nơi anh ta vừa đứng có một làn khói mỏng chưa tan hết và một đốm sáng đỏ cam sắp tàn trên thảm cỏ xanh.
Dạ Tịch gật đầu, ngón tay vẫn vô thức miết viên đá của Phó Tinh.
- Chuyện tần số ấy là thật sao? - Tạ học trưởng ngồi xuống gần cô, nhìn xuống đốm sáng đang lụi tàn.
- Dù sao mắt thấy cũng chưa chắc là sự thật.
Dù không nhìn nhưng Tạ học trưởng cũng biết là cô đang cười nhạt.
- Tại sao Hạ Mộng Nghiên lại làm thế chứ? Chúng tôi nơi nào có lỗi với cô ấy?
Anh ta thở dài mỏi mệt, nếu để ý kĩ sẽ thấy Tạ học trưởng so với những ngày trước tiều tụy hơn rất nhiều.
- Việc này anh nên hỏi cô ta.
Dạ Tịch không thú vị tiếp lời.
- Được rồi, dù thế nào cũng phải sống tiếp thôi.
- Thấy Tạ học trưởng suy sút chống trán thì cô cũng không tiếp tục vấn đề này nữa, vươn vai một cái rồi lấy đèn pin ra đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng cô gái khuất dần vào bóng tối Tạ học trưởng chợt cảm thấy trống trải buồn bực không nói nên lời.
Còn nhớ hôm ấy là buổi chiều ngày thứ tư sau khi họ đồng hành, cô cùng Lưu Triết vẫn như cũ tương xung tương khắc, nếu không phải anh ta ở giữa cân bằng hẳn cô ấy đã đè cậu ta ra đánh cho thừa sống thiếu chết rồi.
Bọn họ cuối cùng cũng tìm được một chiếc xe còn dùng được trong tầng hầm một trung tâm thương mại cũ, Lưu Triết vừa lên xe đã muốn dùng đài FM trên đó phát tín hiệu cầu cứu thì lại bị Dạ Tịch ngăn cản.
Hai người tôi một câu anh một câu không ai chịu ai nhưng cuối cùng vẫn là Lưu Triết giận đến xì khói tự mình nhảy xuống xe, tìm một chiếc xe khác đi một mình.
Mấy người bọn họ khuyên can không được đành để bạn cùng phòng của Trần Nguyên đi cùng cậu ta, mấy người còn lại cùng nhau lên xe.
Vận khí của Lưu Triết cũng rất tốt, đi một vòng cũng thực sự tìm được một chiếc xe hơn nữa so với chiếc của họ càng tốt hơn.
Cậu ta liền bày ra biểu tình đắc ý nổ máy chạy trước quạt cho mấy người bọn họ một mặt bụi.
- Đuổi theo ngăn cậu ta lại, mau lên.
- Dạ Tịch cũng vừa từ nhà vệ sinh đi ra thì thấy Lưu Triết làm mặt quỷ với mình rồi phóng xe đi mất thì lập tức nhảy lên vị trí lái xe thúc giục mọi người.
Rất nhanh mấy người được thể nghiệm cái gì gọi là hồn phi phách lạc, tay lái của cô tốt đến mức khiến ruột gan phèo phổi họ đều lộn nhào.
Cô sẽ không tránh chướng ngại nhỏ, cũng sẽ không phanh gấp dừng xe mà sẽ luôn chọn những phương án bảo trì tốc độ tối đa của chiếc xe đuổi theo xe Lưu Triết từ đó dùng phần mềm cân bằng sự chênh lệch của phần cứng, từng bước đuổi tới sát nút.
- Dừng xe.
- Khi vừa đuổi kịp Lưu Triết để hai xe chạy song song thì cô mặc cho bụi táp vào mắt miệng vẫn hô to với cậu ta.
- Nằm mơ.
Nhưng Lưu Triết lại cho rằng cô muốn đuổi theo để khẳng định vị thế trước cậu ta nên càng tỏ ra bất tuân.
- Khốn kiếp.
Dạ Tịch chửi một câu rồi điên cuồng nhấn ga vượt qua xe cậu ta chạy thẳng lên cầu.
Lưu Triết thấy bản thân bị chiếc xe cũ nát kia vượt xa thì cũng lập tức đạp ga phóng xe đuổi theo.
Phương diện vũ lực có thể thua nhưng tay lái thì không thể.
Khi hai xe cách nhau khoảng bốn trăm mét thì Dạ Tịch đột ngột cho xe phanh lại, hoa lửa bắn ra một đường vòng cung, chiếc xe đã yên vị nằm ngang giữa đường.
Lưu Triết mặc dù hơi muốn đâm thẳng để xông qua nhưng nhìn lại trên xe còn có người khác thì nhổ một ngụm nước bọt, oán hận nghiến răng:
- Hèn hạ.
Cậu ta đạp phanh buộc chiếc xe phải dừng lại nhưng sức khống chế của cậu ta không tốt như Dạ Tịch, xe mất lái đâm vào lan can cầu ngay trước mũi xe cô mới có thể dừng lại.
May mắn túi khí bật ra đúng lúc cứu thoát cậu ta cùng người còn lại thoát khỏi chấn thương não bộ.
Ầm.
Cửa xe bị giật ra, Dạ Tịch túm lấy cổ áo Lưu Triết lôi cậu ta ra ngoài sau đó vươn người vào xe gạt túi khí sang một bên giơ tay tắt tiếng radio rè rè, dư quang liếc qua, cô thấy màn hình điện tử dừng ở 105,7 MHz.
Cửa xe bên kia cũng bị người mở ra, cậu thanh niên ít nói đi cùng đoàn cũng kéo bạn cùng phòng Trần Nguyên ra để cậu ta dựa vào thân xe hít thở không khí.
- Cô bị điên sao?
Chờ cô làm xong mấy việc kia thì Lưu Triết cũng tỉnh táo hơn đôi chút, mở miệng câu đầu tiên là chửi mắng cô.
Gào… Gào… Gào…
Không để Dạ Tịch có thời gian tiếp lời, đột nhiên không biết từ đâu vang lên thanh âm tê rống điên dại của loài sinh vật mang cơn đói khát không thể lấp đầy sau đó trên cầu thậm chí là hai đầu cầu đồng loạt xông tới rất nhiều zombie, chúng đều lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai thẳng tiến đến chỗ họ, không ngừng không nghỉ, không nhiễu không loạn, không có bất kì mục đích nào khác.
Tràng cảnh lúc ấy bây giờ nghĩ lại vẫn khiến Tạ học trưởng lạnh buốt sống lưng, đứng trên đỉnh xe chỉ thấy bầy zombie đang tụ lại dần, số lượng không dưới ba chục con, hơn nữa còn có xu hướng đông hơn, con nọ giẫm đạp lên con kia để vượt lên trước, tựa như bọn họ có một sức hấp dẫn ma quỷ nào với chúng vậy.
Bọn họ bị vây ở giữa, vô tình bị dồn vào thế gọng kìm muốn chạy thoát nếu không phải đột phá vòng vây thì buộc phải nhảy xuống sông.
Nhưng chiều cao này quá lớn mà hiện tại đang là mùa xuân khô lạnh, mực sông xuống rất thấp, nếu nhảy xuống khả năng tan xương nát thịt là cực lớn.
Khi ấy anh ta chỉ có một suy nghĩ là xong rồi, bọn họ tay không tấc sắt, muốn đột phá vòng vây thì làm thế nào đây?
Bọn họ sẽ phải chôn thân nơi đây sao?
Trời phủ đầy những đám mây xám xịt nặng nề như muốn đổ sập xuống đầu họ, gió lạnh như bóng ma lướt qua mặt, phả hơi thở âm hàn vào người họ, thổi tung mái tóc ngắn ngang vai của cô.
Tóc đen bị thổi phất qua một bên che đi nửa gương mặt cô lại khiến những đường nét càng thêm cứng rắn sắc sảo.
Diêu Dạ Tịch chưa bao giờ là một cô gái quốc sắc thiên hương nhưng hiện tại, vào thời khắc sinh tử kề cận Tạ học trưởng đột ngột cảm thấy những đường nét ấy trở nên quyết tuyệt, thiết huyết như chiến binh viễn cổ, chỉ là một người nhưng lại có khí thế ngàn quân, khiến người ta tin phục, khiến người ta muốn quỳ xuống xưng thần.
Dù là vần vũ âm phong trải rộng cũng không thể lu mờ cô, tất cả chỉ làm nền cho cô, để cô dẫm nát hết thảy, đi lên vương tọa làm chí tôn, trông xuống quần thần phủ phục kính ngưỡng.
- Tạ học trưởng, hiện tại làm sao? Tôi không muốn chết! - Trần Nguyên thấy Tạ học trưởng ngây ngốc đứng nhìn đoàn zombie đang xông tới đây thì vội lay lay tay anh ta.
- Có ai sợ độ cao không? - Khi Tạ học trưởng còn chưa định thần nghĩ ra nên nói cái gì thì nghe cô hỏi.
- Không.
- Mặc dù không hiểu cô hỏi chuyện này làm gì nhưng đứng trước nguy hiểm chết người hiềm khích gì cũng bỏ qua hết, kể cả Lưu Triết cũng thành thành thật thật trả lời.
- Vậy mọi người…
- Không thể nào.
Chuyện này quá nguy hiểm, mố cầu nhỏ như thế làm sao đi được?
Tạ học trưởng sau khi nghe cô nói thì phản bác đầu tiên, việc này là bất khả thi với những người chưa trải qua huấn luyện như họ.
Cuộc đời nào phải trong phim, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.
- Làm hoặc chôn thây tại đây, mọi người có thể tự quyết định.
- Cô cũng không khuyên giải thêm lời nào tự mình mở cốp xe của cả hai chiếc xe lấy ra hai sợi dây thừng cột chặt với nhau và với thành cầu.
- Tạ học trưởng, chúng ta làm thế nào?
Bạn cùng phòng với Trần Nguyên nhíu mày phân vân nhìn hành động của Dạ Tịch, hỏi ý kiến Tạ học trưởng.
- Tôi cảm thấy có thể.
- Người ít nói vẫn luôn dựa ở một bên đột nhiên nói.
- Triệu Vũ, cậu cũng điên theo cô ta sao? Chúng ta không phải tay chân yếu ớt thì là người bị thương, làm sao được?
- Lưu Triết, cậu thực lòng cảm thấy việc này không thể? - Triệu Vũ liếc thấy đám zombie đã chậm lại không còn cấp tốc chạy tới nữa thì trong lòng đã có một suy đoán khiếp người.
- Tôi…
- Không còn nhiều thời gian, tôi sẽ đi tiên phong! - Từng trốn tránh trách nhiệm một lần, từng để một cô gái thay mình đứng ra đầu sóng ngọn gió, Triệu Vũ cảm thấy mình còn không đứng ra thì không đáng sống nữa rồi.
- Theo cậu ta đi.
- Bạn cùng phòng Trần Nguyên là người thứ hai nối gót Triệu Vũ đi tới bên kia nhân lúc đám zombie còn ở khá xa chưa có đánh hơi thấy bọn họ.
- Trần Nguyên, cậu không định theo họ chứ? - Lưu Triết không có được đồng minh thì quay sang bắt lấy Trần Nguyên mặt nhăn như sắp khóc.
- Tôi… Tôi…
- Đều đi hết rồi còn chờ gì chứ? Dù sao cũng là chết, tan xương nát thịt còn tốt hơn chết dưới miệng zombie.
- Tạ học trưởng vốn phân vân thì khi thấy hành động quyết đoán của hai người Triệu Vũ đã không còn băn khoăn nữa.
Đời người phải luôn đánh đổi và mạo hiểm.
Chỉ còn một con đường ấy, thay vì yên lặng để quỷ sai câu hồn xuống địa ngục chi bằng hãy dùng sức bình sinh nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
Thành thì kéo dài sinh mệnh, bại thì thuận theo tự nhiên.
Nghĩ thông rồi anh ta cũng không còn sợ hãi như vậy nữa mà bắt lấy bàn tay đang run rẩy bám vào tay áo mình của Trần Nguyên kéo cậu ta sang bên kia.
- Nhớ kĩ rồi chứ?
Khi hai người đến nơi Triệu Vũ đã thắt xong quần áo, buộc chặt ba lô trên lưng, hai tay nắm vào dây thừng chuẩn bị đu người xuống.
Thực tế sẽ không đơn giản như trong phim, dây thừng có này lại đáng tiếc là loại dây có thành phần chính là nilon cho nên độ ma sát không lớn cũng có nghĩa là có thể trượt tay bất cứ lúc nào hơn nữa sợi dây quá nhỏ dù dùng chân kẹp cũng không thể đảm bảo sẽ giữ chắc.
Mặc dù Triệu Vũ đã từng có kinh nghiệm leo núi trong nhà nhưng khi đó là có dây cáp chắc chắn với đồ bảo hộ an toàn nhưng hiện tại thì không giống, cái gì cũng không có, chỉ có cậu ta với một chiếc dây thừng mà thôi.
Người chưa được huấn luyện lực tay rất yếu, rất khó không chế tốc độ để không bị trọng lực kéo xuống với vận tốc lớn.
Thực sự là khó càng thêm khó.
Mặc cho mồ hôi lạnh thấm ướt vạt áo, mặc cho cơn đau như muốn nứt ra của não bộ, Triệu Vũ vẫn cắn môi nói một lời:
- Tôi đi đây.
Không run rẩy cũng không tỏ ra khiếp sợ.
Sự bình tĩnh đối mặt với tử thần ấy khiến cho Tạ học trưởng không kìm được rưng rưng.
Cảm giác như tiễn tử sĩ ra trận vậy.
Gió hun hút thổi tới, Tạ học trưởng bám vào lan can, không cách nào khống chế được run rẩy của bàn tay, trong lòng chỉ cầu xin gió đừng lớn quá, đừng khiến dây lung lay quá mạnh, để cho Triệu Vũ có thể bình an tìm được chỗ đặt chân.
Dạ Tịch quay người dựa vào lan can, bàn tay vô thức lục túi quần lấy ra viên đá của Phó Tinh mà miết nhẹ trong tay.
- Triệu Vũ, cẩn thận.
Dây thừng dưới sức nặng cũng như ảnh hưởng tiêu cực của gió bị đẩy trật vị trí một khoảng khiến lưng Triệu Vũ va đập vào mố cầu thẳng, dù có tiếng gió ù ù bên tai mọi người vẫn nghe thấy âm thanh va chạm nhỏ chứng tỏ lực đạo là rất lớn.
Triệu Vũ không có tinh lực đáp lời, thần kinh cậu ta hiện tại căng như dây đàn, cả lưng áo lẫn lòng bàn tay đều thấm ướt mồ hôi, hai chân thì mỏi nhừ mà khoảng cách tới mố cầu ngang còn khoảng hai mét, chỉ là khoảng cách gần chục mét nhưng Triệu Vũ lại cảm thấy như chặng đường trường cả ngàn mét, làm cách nào cũng không chạm tới vạch đích.
Mồ hôi to như hạt đậu từ trán không ngừng chảy dài trên mặt khiến hai mắt cậu ta hết sức chua xót, thêm vào cơn đau nhức toàn thân càng khiến cậu ta khó có thể kiên trì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...