- Vị tiểu thư này, cô chắc chắn bản thân ổn chứ?
Đây đã là lần thứ ba nữ phục vụ nhìn Dạ Tịch bằng ánh mắt hoài nghi.
Mà cô lại không cách nào thanh minh, khi nãy vốn chỉ ra xem kịch, cô chỉ mặc thêm một cái áo khoác mỏng, hiện tại vẫn quần áo bệnh nhân, chân đi dép trong bệnh viện.
Dù sao cũng không ai nghĩ cô sẽ đi ra khỏi bệnh viện đến quán ăn phía đối diện ăn cơm nên trên đường các bác sĩ, y tá cũng chỉ nhìn qua hai người một chút mà không tiến lên hỏi thăm.
Hiện tại thì tốt rồi, nhóc con kia cố ý ngồi ở một bên xa xa, biến cô thành bệnh nhân thần kinh không biết có tốt không đi gọi món đây.
- Tôi rất tốt, chỉ bị thương tay thôi, đầu không có vấn đề gì.
Dạ Tịch chỉ thiếu điều vẽ hai chữ bình thường lên mặt mỉm cười thân thiện với nữ phục vụ.
- Vậy tiểu thư vui lòng chờ một chút.
Không biết vị phục vụ này có tin tưởng hay không nhưng cấp tốc giao phó rồi chạy nhanh như làn gió.
Aiz, làm người bình thường thật khó.
- Ục...Ha...Ha...Ha.
- Nhóc con khó nhịn đến khi người phục vụ đóng cửa phòng bao lại mới phá lên cười.
- Cười cái gì? - Dạ Tịch tâm tình bất định nhìn chằm chằm Cố Mặc Vũ đang nghiêng ngả trên ghế không có chút hình tượng nào.
- Haha...Chị thế nhưng cũng có ngày bị người ta xem như người đầu óc có vấn đề.
Cười chết tôi rồi...
Thực ra cô đúng là một người điên đấy.
Hệ thống chứng kiến sự thần kinh của Dạ Tịch thầm bày tỏ.
- Xem ra lúc nãy ta đánh còn nhẹ tay lắm, nhóc còn sức cười cơ mà.
- Vừa nói cô vừa giơ bàn tay còn tốt mà nhìn ngắm.
Ngón tay trắng nõn thon dài, dưới ánh đèn led lại như phát ra ánh sáng trong suốt.
Thật đẹp.
Sao ta lại đẹp thế nhỉ?
- Chị nghĩ nhiều.
- Bị nhắc đến nó lại thấy đầu gối hơi nhói.
- Ha.
- Dạ Tịch không rõ ý vị cười một tiếng sau đó không tiếp tục cùng nhóc con nói chuyện mà chuyên tâm vào điện thoại.
Vừa rồi cô nhận được tin nhắn giờ mới có thời gian xem.
Cô bé Cố Mặc Vũ tiện tay giúp đỡ lúc trước quả đúng như trong trí nhớ của cô là cháu gái được Chu gia yêu chiều nhất trước khi nữ chính xuất hiện.
Lí do cũng rất đơn giản thôi, nó có nụ cười giống phu nhân của ông ta.
Vậy nên một người giống bản gốc hơn xuất hiện, cảm tình của Chu gia chuyển rời cũng là chuyện dễ hiểu.
Cô nói không sai mà, con chó điên Kim Quang kia chỉ giỏi đào hố.
[ Kí chủ...] A, thông máy rồi! [ Tôi không có, tôi chỉ muốn tốt cho cô.
Cô nghĩ mà xem bị một người lạ như nữ chính cướp đoạt sự chú ý của Chu gia, mẹ đứa trẻ kia sao có thể tốt.
Chúng ta có thể đánh từ đây chia rẽ nội bộ từ bên trong nha.]
Hệ thống thấy liên lạc được rồi, cấp tốc vẽ ra một cái bánh hấp dẫn cho Dạ Tịch.
Mà nói đến cũng thật trùng hợp.
Người nằm trên giường bệnh được đẩy đi lúc đó thế nhưng lại là nữ chính.
Cũng không biết cô ta làm cái gì mà cảm nặng đến mức phải đi cấp cứu.
- Từ khi nào mà mi lại mưu mô thế? - Dạ Tịch vừa lướt điện thoại vừa nói chuyện với nó.
[ Đây không gọi là mưu mô, cái này là chiến thuật quân sự đấy.]
- Ta từ khi nào kém cỏi đến mức phải đi lợi dụng một đứa bé đây?
[ Hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao? Sao cô lại thân sĩ thế?] Hệ thống cảm thấy có thể kí chủ bị tâm thần phân liệt rồi.
- Ý mi là bình thường ta rất không biết xấu hổ?
[ Không phải sao?]
Biết xấu hổ mà cô đánh người xong còn bắt người ta làm việc cho mình à?
Hay là định nghĩa không biết xấu hổ của nó có vấn đề rồi?
- Đúng là tuổi trẻ thiếu kinh nghiệm.
Lại là bộ dáng cao thâm kia.
Cô có thể thôi làm màu không?
- Vậy mi có thể thôi giật dây ta làm việc xấu không? Ta là người tốt có nguyên tắc đấy.
- Chị biết con bé đó là người Chu gia ngay từ đầu rồi? - Cố Mặc Vũ thình lình nói một câu như thế cắt đứt câu chuyện đang dần đi vào ngõ cụt của cô với hệ thống thiểu năng.
- Đúng thì sao? - Dạ Tịch vênh váo hất mặt.
- Chị...
Đúng lúc nhóc con đang định nói chuyện thì bị tiếng gõ cửa của phục vụ phòng cắt ngang.
- Vào đi.
Người phục vụ theo giọng nói trẻ con mở cửa đi vào.
Vừa vào cô ta đã cảm thấy không khí không ổn trong phòng.
Thật lạnh.
Có phải điều hòa mở hơi lớn không?
Vẫn nên nhanh chóng chạy thôi.
Cho nên cả quá trình lên món không đến 5 phút đã kết thúc.
- Chị sao không sớm nói với tôi? - Cố Mặc Vũ chờ cửa phòng đóng lại mới âm trầm hỏi cô.
- Tại sao ta phải nói? - Dạ Tịch rất không thích người khác ra lệnh cho mình, ngữ khí không tốt tiếp lời.
- A...Tức chết tôi.
Sớm biết là con bé đó tôi đã không kéo nó.
Tiện tay đẩy thêm một cái cũng được...
Khi không khí căng thẳng còn chưa kịp lên men, nhóc con đã xả vai, hai tay vò tóc bộc bạch sự tức giận của mình.
- Ai nha, cô bé xinh đẹp đó từ chối nhóc à? - Lòng bát quái ai mà không có, chỉ là ở cô đặc biệt lớn thôi.
- Từ chối cái...gì? Con bé phiền phức đó, mấy năm không gặp vẫn đáng ghét như thế.
Hiếm khi thấy Cố thảo mai biểu cảm sinh động như thế, Dạ Tịch hứng thú không chịu được nhưng phải cố gắng bảo trì tư thế lão đại, chỉ hận không thể ấn đầu Cố Mặc Vũ bắt nó kể đoạn cố sự thú vị này.
Mà nhóc con kia hình như không muốn kể lắm, chỉ lẩm nhẩm cáu kỉnh rồi uống mấy ngụm nước, một hai không hé răng thêm lời nào.
Dạ Tịch có thể làm gì? Chỉ có thể ăn trước rồi tính sau chứ làm thế nào?
Dù sao con chó điên Kim Quang cũng có kịch bản, cô có thể đào chỗ nó.
Không sao.
Lão đại luôn có cách.
Cho nên Dạ Tịch âm thầm nhắn tin cho trợ lí mới của Cố Dịch Lãng nhanh chóng cho người đưa nhóc con này đi cho khuất mắt để cô còn trở về giao tiếp thân mật với hệ thống.
Vốn muốn trở về dọn một chỗ thật tuyệt vời để nghe bát quái thì mở cửa phòng đã thấy gương mặt đẹp trai của biến thái họ Cố nào đó.
Đúng là người đẹp như họa nhưng bức họa này thì lại làm cô hơi mất hứng rồi.
- Ôi chao, không biết cơn gió độc nào thổi anh tới vậy?
- Sao Nhan tiểu thư lại nặng lời thế? Tôi không phải còn bận xử lí người hại cô ra nông nỗi này sao?
Cũng không biết từ khi nào hắn đã không còn gọi cô bằng họ Đường nữa.
- Tôi ra nông nỗi nào? Không phải rất khỏe mạnh sao?
- Đúng là rất khỏe mạnh, còn có sức ẩu đả với người Chu gia cơ mà.
- Còn không phải giữ mặt mũi cho Cố gia hay sao?
- Được cứu một mạng, tôi còn chưa kịp trả lại Nhan tiểu thư giờ cô lại giúp Cố gia giữ thể diện, đúng là ân tình lớn lao.
Chi bằng tôi đây lấy thân báo đáp?
Cố Dịch Lãng nửa đùa nửa thật nói.
- Lấy thân báo đáp thì không cần.
Hiện tại tôi chỉ cần Cố tổng đến từ đâu thì về đó đi.
- Dạ Tịch lại trực tiếp dập tắt không khí ái muội còn chưa kịp nhóm lên.
- Còn chưa nói được hai câu Nhan tiểu thư đã muốn đuổi khách, thật là lạnh lùng.
- Người sau cũng không phải loại người bám mãi không buông.
- Tôi chính là lạnh lùng thế đó.
Nên là...Cố Dịch Lãng, anh bớt mơ mộng hão huyền đi.
- Dạ Tịch chống tay vào tay vịn xe lăn của hắn, cả người cúi xuống, thẳng thắn đối mặt với hắn.
Khoảng cách của hai người trong nháy mắt thu ngắn đến mức hắn có thể nhìn được cái bóng hình rẻ quạt của lông mi cô.
Cô luôn gọi hắn bằng họ, số lần gọi thẳng tên họ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Mà mỗi lần gọi như thế đều chứng tỏ cô nghiêm túc.
- Nếu tôi cứ muốn nằm mơ thì sao? - Cố Dịch Lãng không kìm được giơ tay muốn nắm lấy sợi tóc của cô đang rũ xuống.
- Sẽ chết rất thảm đấy.
- Dạ Tịch lại không cho hắn cơ hội ấy, một bên ngăn hắn một bên nhạt giọng nói.
- Vậy sao? - Cố Dịch Lãng đột nhiên thu lại nụ cười giả tạo thường trực, thẳng thắn để cô nhìn thấy vòng xoáy điên cuồng đang nhấn chìm hắn.
Cô và hắn không phải cùng một loại người, nhưng là cùng một thế giới.
Vốn không nên có bất kì mối liên hệ nào nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại có, còn là rất vui vẻ vì sự tồn tại mối liên hệ ấy.
Hắn là người lí trí.
Hắn biết mình không kiểm soát được cô.
Nhưng chính là mỗi lần nhìn cô đều kìm lòng không đậu muốn đem cô nhốt lại, khiến cô mãi mãi là sự tồn tại song hành cùng hắn.
Hắn chết cô không thể sống.
Một người như hắn không ngờ cũng có ngày muốn sở hữu một người với tư cách là một con người mà không phải một vật.
Càng đáng sợ hơn là dục vọng ấy càng ngày càng mãnh liệt còn có xu thế trở thành chấp niệm.
Giữ lấy cô ấy.
Chiếm lấy làm của riêng.
Cho dù là biến cô ấy thành tiêu bản trong tủ kính.
Vẫn luôn có một giọng nói ma quỷ như thế quấy nhiễu.
Khiến hắn hằng đêm đều không thể an giấc.
Khoảng khắc cô đứng lên phía trước bảo vệ hắn, đưa hắn rời đi giữa vòng vây, Cố Dịch Lãng đã bị thanh âm ấy nuốt chửng rồi.
Khoảnh khắc nghe tiếng xương cốt cô kêu "rắc" hắn đã có ý niệm giết người.
Hắn không phải chưa từng giết người nhưng trực tiếp động thủ thì hắn chưa từng.
Cố Dịch Lãng hắn đúng là đi lên ngai vàng bằng máu tươi nhưng hai bàn tay hắn luôn được bảo trì sạch sẽ tuyệt đối.
Hắn thích một đôi tay sạch sẽ.
Nhưng đêm nay, đôi tay này đã nhuốm máu những kẻ khiến cô bị thương.
Hắn có lẽ điên rồi.
Thế nhưng lại vì một người phụ nữ mà làm những chuyện này.
Dạ Tịch lại không biết nội tâm hắn đang quay cuồng, cô chỉ nhìn thấy sự khát máu trong ánh nhìn của hắn.
Bọn họ đều muốn làm kẻ đi săn.
Người còn lại sẽ là con mồi.
Hai kẻ đi săn cường ngạnh.
Cho nên...
- Cố Dịch Lãng, cất những tính toán của anh đi.
Tôi có thể xuất hiện trước mặt anh cũng có thể khiến anh không thể tìm thấy tôi.
- Suy nghĩ cho kĩ, chúng ta chỉ có dừng lại ở quan hệ hợp tác.
Hắn là người điên nhưng cô có lẽ còn hơn thế.
Hắn...không phù hợp.
[ Kí chủ, sao cô không đồng ý với hắn? Cô không biết hắn vì cô mà làm gì đâu.
Tôi...] Chờ Cố Dịch Lãng xám xịt rời đi hệ thống liền ngoi lên bát quái.
- Ta không thích hắn.
Cho dù hắn vì ta hủy thiên diệt địa cũng vậy.
Dạ Tịch nghiêng người nhìn hình thù quái dị của bóng cây chiếu trên tường.
[ Cô có thể giả vờ yêu đương với hắn mà.
Như thế không phải tiến độ nhiệm vụ sẽ hoàn thành nhanh hơn sao?] Kim Quang không chịu từ bỏ, tiếp tục tẩy não kí chủ nhà mình.
- Không thích chính là không thích, chơi game để vui vẻ, sao phải nhọc lòng giả vờ đây?
[ Cô dù sao cũng không cần từ chối mất lòng thế chứ?] Hệ thống rất không an lòng về EQ của kí chủ.
- Đã không thể có tương lai tốt nhất là bóp chết mọi ý niệm từ trong trứng nước.
Nếu không ý niệm sẽ biến thành chấp niệm.
Giống như lúc đó...
[ Nhỡ đâu hắn không vui lại không làm cao ốc cho cô thì sao? Nhiệm vụ không hoàn thành sẽ bị kéo ngược đấy.]
- Hắn sẽ.
Mà cho dù hắn không làm ta cũng có cách ép hắn làm.
Ha, thì ra cô đã chuẩn bị giở trò lưu manh từ đầu rồi phải không?
[ Đối tượng nhiệm vụ bị cưỡng ép thì không tính là hoàn thành nhiệm vụ đâu.
Vẫn bị kéo ngược đó.]
- Kéo ngược thì kéo ngược, dù sao cũng còn 2 lần cơ mà.
Lần sau ta lại là trang hảo hán.
Dạ Tịch lại hết sức lạc quan cho tương lai của mình.
[ Cô...thật là lạc quan...] Hệ thống đại khái cảm thấy cô hết thuốc chữa rồi, không muốn cùng cô câu thông vấn đề này nữa.
Nó làm hệ thống cho cô quá mệt mỏi rồi.
Nó muốn nghỉ hưu.
À không, nó mới không cần nghỉ hưu.
Nó cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
---------------
- Đường Dạ Tịch, cô chán sống rồi phải không?
Mới sáng sớm, Dạ Tịch vẫn còn trong phòng vệ sinh đánh răng thì bị tiếng gầm của ai đó làm phiền khiến cô trượt tay làm chảy máu lợi.
Mặc cho người nào đó đang tức giận xồng xộc bước về phía bên này cô vẫn hết sức bình tĩnh làm nốt những việc còn lại bằng một tay.
- Cô bị điên phải không? - Cung Duật Hành mặc kệ cô có phải phụ nữ hay không "oanh" một cái giật cửa phòng vệ sinh ra.
- Cung tổng gấp không chịu được muốn nhìn trộm tôi à? - Dạ Tịch vừa treo khăn mặt lên mắc vừa trêu tức nhìn nam chính mặt lạnh băng.
- Bớt nói điên nói khùng đi.
Đường Dạ Tịch, cô muốn thách thức tôi sao? - Cung Duật Hành gằn giọng hung dữ.
- Cách mấy tháng không gặp Cung tổng bận rộn đến sảng rồi à? - Người sau vừa dùng một bàn tay đẩy hắn ra để ra ngoài vừa đáp lại.
- Đừng tưởng tôi không biết.
Chuyện mẹ Linh San là cô phanh phui ra.
Cô có phải là người không? Loại chuyện này mà cô cũng dám làm ra sao? Cô ấy là chị gái cô, người phụ nữ độc ác như cô lại khiến cô ấy sảy thai!
Nữ chính sảy thai rồi?
Đêm qua sao?
- Có chứng cứ sao? Không có chứng cứ đều là nói nhảm nha.
- Mặc dù bất ngờ nhưng Dạ- đại lão -Tịch vẫn có thể bình tĩnh gác chân lên bàn, cà lơ phất phơ nghịch tóc.
Cho dù một bên tay cô vẫn bó bột nhưng không ảnh hưởng chút nào đến vẻ ngông nghênh của cô.
Muốn bao nhiêu thiếu đòn thì có bấy nhiêu thiếu đòn.
- Còn đòi chứng cứ? Chuyện cô làm mà còn không dám nhận à? Muốn chứng cứ phải không? Tôi cho cô chứng cứ! - Cung Duật Hành giận quá hóa cười, lấy từ trong túi quần ra một chiếc USB ném về phía cô.
- Ném mạnh như thế, Cung tổng muốn ném chết tôi sao? - Dạ Tịch bắt lấy USB, miệng không quên châm chọc hắn.
- Còn có, Cung tổng cho tôi cái này bảo tôi xem thế nào? Cắm vào ổ điện à?
- Tôi không có thời gian đôi co với cô.
Tôi cảnh cáo cô một lần cuối cùng, nếu cô còn động đến Linh San một lần nữa tôi sẽ bóp chết Nhan gia của cô.
Mà nghe nói Đường phu nhân tim không tốt lắm.
Cung Duật Hành đã không muốn nhiều lời với Dạ Tịch.
- Tôi không chỉ muốn yêu thương chị gái thân ái của tôi mà còn muốn giao lưu với anh kìa.
- Dạ Tịch sao có thể để cho hắn thoải mái đe dọa như thế.
- Đừng tưởng có Cố Dịch Lãng chống lưng cho cô thì cô có thể tùy ý làm bậy.
Hắn cũng không phải một tay che trời.
- Ha, tôi còn phải dựa vào người khác cơ à? Ai có hắn tư cách ấy? Anh sao?
- Không cần người chống lưng? Buồn cười, cô không thật sự cảm thấy chút trò vặt của cô có thể làm ra chừng ấy chuyện chứ?
- Tôi không cảm thấy...mà nó chính là như thế.
- Dạ Tịch đứng dậy, đi đến cách hắn 2 mét thì dừng lại, thản nhiên nói.
- Vậy cô cứ chờ xem.
- Tôi đây lại không chờ nổi rồi đây.
Không chờ nổi muốn đánh chết anh.
Dạ Tịch cũng chán cùng hắn nói nhảm trực tiếp dùng nắm đấm nói chuyện.
Cung Duật Hành cũng từng giao đấu không cân sức với cô không dưới một lần nên thấy cô tung chiêu liền nhanh chóng tránh đi.
Đúng là cô bị thương nhưng hắn cũng không cảm thấy thực lực của cô giảm đi bao nhiêu.
Sự thật chứng minh sự cẩn thận của Cung Duật Hành là đúng.
Cô đúng là hung hãn chẳng khác nào bình thường thậm chí còn hơn lần trước giao thủ.
Mà càng đáng hận hơn là lần này hắn chống chịu không quá 10 phút đã bị cô đè ra đánh.
Cô chỉ dùng một tay mà vẫn như cũ kìm chặt hắn, ép hắn từng bước rơi vào thế hạ phong, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.
Vẫn như trước đó, cô đứng ở một bên từ trên cao nhìn xuống hắn chật vật trên đất, dùng ánh nhìn cao cao tại thượng quan sát hắn như quan sát một món hàng.
Còn hắn vẫn thảm hại và hèn mọn bị quan sát.
Khuất nhục trong lòng chồng chất thành con dã thú điên cuồng cắn xé lí trí hắn.
Cung Duật Hành sắp không nhớ rõ tại sao mình lại đến đây rồi.
Hai mắt hắn đỏ ngầu uất hận như hóa thành thực thể xông ra từ cái nhìn của hắn.
Hắn như loài sư tử bị chọc giận, chỉ hận không thể xông ra cắn nát đối thủ.
- Hiện tại tôi đây đường hoàng nói với anh tôi không rảnh đi quản Bạch Linh San có việc gì.
Cô ta có chết cũng không liên quan đến tôi.
Đừng có chuyện gì cũng tìm tôi, tôi rất bận, không có sức đi tiếp anh.
Quả thật thời gian này cô đang bận rộn chuyện chuẩn bị đi tìm người giao cho Cố biến thái đã sắp quên bẵng nam nữ chính rồi.
Dù sao chia rẽ cặp chính cũng chỉ là đam mê riêng của cô, không cần dụng tâm quá.
Mà chuyện cô làm cô chưa chắc đã nhận nói gì đổ vỏ.
Ta không phải dũng sĩ đổ vỏ nhé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...