Mưa như trút nước.
Trời cứ như vậy, nói mưa liền mưa.
Một bóng người vượt qua màn mưa chạy về phía cửa một ngôi biệt thự.
Cả biệt thự rộng lớn không chút ánh sáng, như loài dã thú chìm trong bóng tối âm thầm chờ đợi con mồi sa lưới.
Bóng chớp chợt lóe, bóng đen là một cô gái.
Bạch Linh San cả người ướt nhẹp, quần áo dán chặt vào người hết sức khó chịu.
Không chỉ thế, cô ta mới sốt cao chưa khỏe hẳn, lần này ngấm mưa, đầu đã nặng như trì.
Cửa lớn vừa động vào đã mở ra.
Lúc đi quá vội, bản thân cô ta cũng không rõ ràng đã khóa cửa hay chưa nên dù hơi bất ngờ nhưng Bạch Linh San vẫn đi vào.
Cửa lớn khép lại, cô ta hiện tại mới thấy trên sofa có một bóng đen.
Bạch Linh San vừa cảnh giác cầm lấy bình hoa trên tủ giày vừa giơ tay bất đèn.
Đèn nháy lên một cái rồi sáng lên.
Đây là công tắc đèn sàn, mặc dù không chiếu rõ phòng khách nhưng cũng đủ cho Bạch Linh San nhìn ra người ngồi trên sofa là Cung Duật Hành.
Hắn sao lại trở về rồi?
Từ ngày EG tiếp nhận điều tra, hắn chưa về nhà lần nào, điện thoại cũng không gọi một cuộc, Bạch Linh San đã sắp một tháng không nhìn thấy hắn.
- Trở về rồi?
Thấy Bạch Linh San định thân đứng bên ngoài, Cung Duật Hành khó có khi chủ động mở miệng.
Một tháng không nghe thấy giọng nói của hắn, giờ lại nghe thấy, hơn nữa còn trực tiếp nhìn thấy người, mọi uất ức, tủi thân kìm nén không nổi nữa, như sóng trào thành từng giọt nước mắt.
Bạch Linh San ngây ngốc đứng đó, nước mắt không ngăn được.
Một tháng tự do tự tại.
Trong thoáng chốc mọi tường thành kiên cố đều ầm ầm sụp đổ.
Bạch Linh San suy sụp nhận ra mình thế mà lại thích Cung Duật Hành từ khi nào.
Rõ ràng là hắn hủy hoại cuộc đời cô ta.
Rõ ràng là hắn cường ngạnh tổn thương cô ta.
Thế nhưng cũng là hắn bảo vệ cô ta.
Cũng là hắn che chở cho hết thảy chật vật trong lòng cô ta.
Bạch Linh San hận hắn, nhưng cũng yêu hắn.
Nội tâm cô ta sắp vỡ vụn rồi.
Tại sao chứ?
Sắp không chịu nổi rồi.
Chóng mặt quá.
Trước mắt trời đất quay cuồng.
Ngay khi bản thân sắp không trụ vững nữa thì cả người cô ta rơi vào một cái ôm ấp áp.
- Thế nào? Sao lại để bản thân thành ra thế này.
Cô dám để bản thân thảm hại thế này, tôi...
Vốn Cung Duật Hành trở về không thấy Bạch Linh San ở nhà, tâm trạng đã sắp bùng nổ.
Vất vả lắm mới trấn tĩnh chờ cô ta trở về, vốn muốn trừng phạt một phen nhưng hiện tại thấy cô ta yếu ớt dựa vào lòng mình, nước mắt không kìm chế được, tức giận gì cũng bay sạch.
Hắn thế nhưng lại luống cuống không biết phải làm sao, chỉ có thể lớn tiếng che giấu.
- Cung Duật Hành...Cung Duật Hành...tôi phải làm sao đây? Phải làm sao đây? - Bạch Linh San nức nở đứt quãng trong lòng hắn.
Cái gì cũng không còn nhớ nổi nữa.
Yêu hận tình thù như mây bay.
Hiện tại Bạch Linh San chỉ muốn tham luyến một chút ấm áp trong lồng ngực rộng rãi.
An tĩnh nép vào, quên hết tủi nhục vừa trải qua.
Cô ta dù không gọi điện hỏi thăm hắn lần nào nhưng không phải không hiểu được tình thế cấp bách của EG.
Thời gian gần đây báo chí đăng tin không phải của Đường gia thì là của EG, đều là những bê bối và tình hình tài chính không mấy khả quan của hai tập đoàn này.
EG đúng là từng được ví như quái vậy Hydra bởi lĩnh vực kinh doanh rộng khắp của nó, kể cả mất một cái đầu vẫn như cũ sừng sững, cô ta cũng có lòng tin tuyệt đối vào Cung Duật Hành, vị thần trong lòng mình.
Nhưng hôm nay sau khi cô ta theo thông lệ đến đại trạch Chu gia cùng ông ấy uống trà trở về thì đã thấy một chiếc xe đậu trước của Chu gia.
Cửa sổ xe được kéo xuống, gương mặt một người phụ nữ hoa quý giống Cung Duật Hành bảy tám phần khiến Bạch Linh San hoảng hốt.
Điều cô ta luôn nơm nớp lo sợ đã tới rồi.
Từ khi ở bên cạnh hắn đến giờ cô ta chưa một lần gặp người nhà hắn, cũng chưa từng nghe hắn nhắc đến nhưng Bạch Linh San biết người Cung gia luôn khinh thường cô ta.
Nếu không phải họ coi cô chỉ như vị khách lãng du bên cạnh Cung Duật Hành thì với thân phận mất mặt như con ngoài giá thú của Đường gia như cô ta đã không thể yên ổn bên cạnh hắn tan tan hợp hợp như thế.
Một người xuất thân đê hèn như cô ta đến làm tình nhân cũng không xứng nữa kìa.
Trước đây chuyện Cung Duật Hành chạy sang Mĩ tìm cô ta trở về đã đến tai Cung gia bất quá họ không có hành động gì là bởi vì Cung Duật Hành che chắn thay cô ta.
Khi đó EG trong tay hắn vẫn phát triển rất tốt hơn nữa cô ta còn được Chu gia thừa nhận, lợi ích được đảm bảo sẽ không ai có thành kiến gì.
Nhưng hiện tại thì không giống nữa rồi, EG đang bị bao quanh bởi bê bối mà người bắt đầu những bê bối ấy là cô ta.
Cung Duật Hành chưa bao giờ hành động thiếu cẩn thận như thế, cũng chưa bao giờ để bản thân bẽ bàng trong buổi họp báo do chính mình tổ chức như thế.
Tất cả bắt đầu khi Bạch Linh San xuất hiện.
Lí trí của hắn dần mất đi.
Sự sắc bén của hắn cũng bị cô làm cho nhu hòa.
Hắn thì chật vật chống lại nguy cơ tứ phía còn cô ta thì sao?
Ung dung sống trong biệt thự xa hoa, tự tại ăn uống mua sắm, thản nhiên cùng Chu gia đàm trà đạo.
Không phải cô ta quan hệ rất tốt với Chu gia hay sao?
Sao không nghĩ đến chuyện giúp hắn một tay?
Loại người chỉ biết hưởng như cô ta có tư cách gì bên cạnh hắn?
Cung gia cần người có thể sát cánh cùng Cung Duật Hành chứ không phải nép sau lưng hắn.
- Bạch tiểu thư, tôi nên nói gì với cô đây? Mấy từ như không biết xấu hổ hình như không thích hợp với cô nữa rồi.
- Tôi không hiểu Cung phu nhân nói cái gì.
- Xem xong cái này hẳn cô sẽ hiểu đi.
Cung phu nhân thấy thế chỉ mỉa mai cười một cái rồi đẩy phong bì về phía cô ta.
Bạch Linh San nhíu mày, khi tay cô ta sắp chạm tới thì bụng trong thoáng chốc hơi nhói lên nhắc nhở cô ta rằng trong bụng cô ta đang có đứa con của Cung Duật Hành.
Bạch Linh San không mở phong bì ra xem mà đẩy lại về phía Cung phu nhân
- Tôi sẽ không rời khỏi Duật Hành, xin Cung phu nhân cất đi.
Từng lời từng chữ mang theo quyết tâm không thể lay chuyển.
- Ha ha…Bạch tiểu thư cho rằng đây là cái gì?
Nghe mấy lời từ tận tâm can của Bạch Linh San Cung phu nhân không những không ngạc nhiên mà ngược lại không nhịn được che miệng thấp giọng cười.
Không phải là tiền đuổi cô ta sao?
- Bạch tiểu thư nên xem ít phim thôi.
Cung gia sẽ không chi tiền để đuổi người như cô đâu.
Ý này nghĩa là cô ta còn chẳng đáng một xu.
So với ném tiền cho cô ta còn khinh miệt hơn nhiều.
- Cung phu nhân… - Bạch Linh San kìm nén cơn đau đang quặn lên để phân trần nhưng Cung phu nhân không cho cô ta cơ hội ấy.
Bà chủ động thay Bạch Linh San mở phong bì ra, bên trong là những bức ảnh được chụp rất sắc nét.
Đầu tiên là những bức ảnh cô ta với Lam Trạch, đều là chọn góc độ dễ gây hiểu lầm nhất.
- Cung phu nhân, bà làm thế này là gắp lửa bỏ tay người đấy.
Tôi với Lam Trạch vốn không có chuyện gì.
Tôi chỉ coi anh ấy là anh trai.
- Bạch tiểu thư sao phải gấp gáp thế, chỉ là món khai vị thôi mà.
- Cung phu nhân hứng thú cười nhẹ.
Cô ta không hiểu lật những bức ảnh đằng sau thì đều chụp một cặp nam nữ, người nữ chỉ thấy bóng lưng còn người đàn ông thì được chụp rõ nét.
Có người rất trẻ cũng có người tuổi tác đã lớn nhưng cô ta đều không quen.
- Bạch tiểu thư thấy bóng lưng này có quen không?
Bóng lưng này…Bóng lưng…
Ảnh trong tay Bạch Linh San lả tả rơi xuống, rải đầy bàn nhỏ, rơi đầy trên đất.
Bóng lưng kia, sao cô ta có thể không nhận biết đây?
Không phải là bóng lưng mẹ cô ta hay sao?
Bạch Linh San bàng hoàng ngẩn ngơ, máu không bơm kịp lên não, cả người lâng lâng như đang bay.
Hẳn là không phải đi.
Mẹ cô ta ném mật nằm gai bao nhiêu năm làm tình nhân của Đường gia chủ, hiện tại khó khăn lắm mới tu thành chính quả sao có thể tự tay hủy hoại được?
Đây là người giống người mà thôi.
Cung phu nhân chắc chắn cố ý làm giả để lừa cô ta khiến cô ta biết khó mà lui.
Đúng không?
Dường như nhìn ra Bạch Linh San muốn nói cái gì, Cung phu nhân rất khéo hiểu lòng người đưa cho cô ta ba tấm ảnh khác.
Lần này thì rõ mặt cả người phụ nữ kia rồi.
Gương mặt cô ta hết thảy quen thuộc.
Hi vọng bị đạp nát dưới chân.
Sao có thể?
Bạch Linh San chỉ thấy đầu ong lên một cái, máu không dồn kịp lên não, cái gì cũng không nghĩ ra.
- Bạch tiểu thư nên suy nghĩ kĩ đề nghị của tôi đi.
- Cung phu nhân ngại ngồi nhìn cô ta chìm trong khiếp sợ, để lại một câu như thế liền đứng dậy đi khỏi.
Cho Cung gia thấy thành ý hoặc biến mất khỏi cuộc đời Cung Duật Hành.
Vốn Bạch Linh San có quyền chủ động quyết định vận mệnh của chính mình nhưng hiện tại thì không giống rồi.
Cầu cứu Chu gia được rồi thì sao?
Một người như nhơ nhuốc trong mắt họ như cô ta làm sao bước chân vào cửa lớn Cung gia đây?
Trước đây không thể, bây giờ càng không thể.
Chu gia cũng không cứu nổi cô ta và đứa bé trong bụng rồi.
Mà Chu gia biết mẹ cô ta thế này liệu rằng còn để ý đến cô ta sao?
Con người Chu gia căm hận nhất là gì?
Là sự phản bội.
Bởi ngày trước ông ta trong một lần uống say mà lỡ làm một người phụ nữ có thai.
Dù cái thai đã được ông ta giải quyết kịp thời nhưng chuyện này không biết thế nào vẫn đến tai Chu phu nhân.
Bà ấy là người cũng là một người quyết tuyệt, không nói hai lời, ngay trong đêm dọn đồ rời khỏi Chu gia.
Không nghe giải thích, không bàn nhân tình.
Một đường mang theo đau thương vỡ nát ra đi.
Chu gia vội vàng đuổi theo nhưng chỉ đưa được xác bà ấy trở về.
Chu phu nhân chết tâm trong lúc qua đường không để ý mà bị tai nạn chết ngay tại chỗ…trước mắt Chu gia.
Vì chuyện này mà ông ta luôn căm hận bản thân cũng căm hận sự phản bội.
Mẹ cô ta đã phạm phải điều tối kị này.
Cô ta còn hi vọng nào đây?
Cô ta còn tư cách gì đây?
Cô ta…chỉ là một người không danh không phận.
Con của cô ta phải làm sao đây?
Đứa bé đến không đúng thời điểm này phải làm sao đây?
Tại sao lại là cô ta? Tại sao luôn là cô ta?
Cùng mang dòng máu Đường gia sao lại khác nhau một trời một vực như thế?
Tại sao cô ấy lại được sống trong nhung lụa, hưởng những thứ mà Bạch Linh San không dám mơ tới?
Tại sao cô ấy lại có một Nhan gia lịch sử trăm năm chống lưng, che mưa chắn gió mặc cô làm loạn?
Tại sao cô ấy lại có một người đàn ông ưu tú như Cố Dịch Lãng dịu dàng yêu thương, tình nguyện vì cô ấy dọn sẵn đường hoa?
Tại sao cô ấy hoa quý xinh đẹp, không nhiễm khói bụi nhân gian còn cô ta lấm lem bẩn thỉu, luôn phải tranh đấu giành giật?
Sao có thể bất công với cô ta như thế?
Mưa trút xuống lúc nào Bạch Linh San cũng không biết, chỉ biết bản thân đã đi trong mưa thật lâu, thật lâu, lâu đến cả người đều rã rời.
Cô ta như chú chim lạc đàn, lang thang không chốn trở về, không nơi trú chân, không người yêu thương.
Không biết đã qua bao lâu, khi ý thức đã chết lặng, khi nước mưa đã rửa trôi vị mặn của nước mắt, khi hai mắt đã không mở nổi nữa thì cô ta mới nhận ra mình đang đứng trước cửa lớn biệt thự ở Ôn Uyển.
Thật không ngờ cuối cùng bản thân cô ta lại trở về nơi cô ta căm ghét nhất, ngã vào lòng người cô ta vừa yêu vừa hận.
Phơi bày cho hắn nhìn thấy khoảnh khắc yếu đuối, tuyệt vọng nhất của bản thân.
Thì ra đến cuối cùng người Bạch Linh San có thể dựa vào vẫn là Cung Duật Hành, người cô ta nghĩ đến đầu tiên vẫn là hắn.
Thật mỉa mai.
- Bạch Linh San...San...
Trong mơ hồ Bạch Linh San nghe thấy người đàn ông cao quý ấy gọi tên mình.
Hắn nói gì nhỉ? Nhỏ quá.
Cứ như vậy cô ta xụi lơ trong lòng Cung Duật Hành.
Nhận đả kích cùng dầm mưa đi quá lâu lại bị động thai, sức lực của Bạch Linh San rất nhanh bị rút cạn.
Cung Duật Hành thế nhưng thật sự lâm vào luống cuống, phải mất mấy giây mới tỉnh táo lại đạp cửa đưa người đến bệnh viện.
--------------
- Chị "may mắn" thật đấy.
Ngã như thế mà không chết, chỉ rạn xương.
Nhóc con Cố Mặc Vũ ngồi trên ghế đung đưa chân mỉa mai Dạ Tịch được bó bột tay ngồi trên giường bệnh.
- Tôi sao có thể chết được.
Nếu không phải bị người cha thân ái của nhóc kéo chân với thân thủ tuyệt diệu của tôi đến bị thương còn không thể nữa.
- Kết quả cuối cùng không phải chị nằm đây để một đứa trẻ như tôi chăm sóc hay sao?
- Ai cần chăm sóc? Tôi hiện tại rất khỏe, dùng một tay cũng có thể ấn chết nhóc.
- Xin mời.
- Nhóc con kéo dài âm cuối, tay còn bày ra động tác mời hết sức thân sĩ.
Tư thái kia đúng là giống Cố Dịch Lãng mười phần.
- Ha, hôm nay tôi sẽ nhóc thấy cái gì là hổ xuống đồng bằng chó cũng phải cúi đầu.
Dạ Tịch vừa nói vừa dùng một tay còn tốt chống người xuống giường.
Đồ chơi của cô còn chưa lấy ra hết đâu, rạn xương cổ tay mà thôi, cũng còn chưa tàn phế.
Thành ngữ là để xuyên tạc như thế sao?
- Tôi mới không phải chó nhé.
Tôi còn chưa ăn tối, đi trước đây.
Cố Mặc Vũ mặc dù gợi đòn nhưng cũng chưa muốn chết, cảm nhận được nguy hiểm nó còn chạy nhanh hơn ai hết.
- Tôi cũng chưa ăn đâu.
Vận động một chút có lợi cho sức khỏe.
Dạ Tịch lại không muốn để nhóc con thành công tránh thoát, hai bước thành một tiến lên túm lấy nhóc con đang tẩu thoát.
Không đến năm phút sau nhóc con đã không thể chịu được xin tha.
Nếu không phải nó kiên cường thì sớm đã lăn ra khóc lớn rồi.
Quá độc ác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...