Xuyên Nhanh Nữ Phụ Không Muốn Chết

Cho nên cô ta không cùng hắn bỏ trốn, gả cho Tống Kiến Bang, thậm chí còn bắt đầu may quần áo, trước đây Diệp Hinh Ngọc không biết may quần áo, nực cười chính là, chó ăn phân cũng không thay đổi được, con điếm thì chính là con điếm, sống lại một lần, vẫn không chịu nổi cô đơn mà cặp kè với đàn ông.

Diệp Hinh Ngọc sững sờ, sao có thể!

Ký ức đau thương kiếp trước tràn vào trong lòng, Cát Ích Dân vô cùng tức giận, tát cô ta một cái: “Hại tôi một lần còn chưa đủ, cô lại còn muốn hại tôi, vậy mà cô lại muốn hại tôi, sao tôi còn xin lỗi cô.”

Cơn đau đớn khiến Diệp Hinh Ngọc hoàn hồn, tròng mắt gần như muốn lòi ra ngoài: “Anh dám đánh tôi!” Giơ tay lên muốn đánh trả, nhưng lực bất tòng tâm, lại bị Cát ích Dân tát mạnh mấy cái, bụng cũng bị đá một cái.

Vẻ mặt Diệp Hinh Ngọc trắng bệch cầu xin: “Không phải, tôi muốn cùng anh đi thành phố Hồng Kông bắt đầu một lần nữa. Tôi biết sai rồi, tôi phát hiện chỉ có anh mới thật lòng đối xử tốt với tôi.”

Cát Ích Dân thở hổn hển đá một cái nữa, Diệp Hinh Ngọc bị đá ngã xuống đất, thoáng chốc mồ hôi lạnh đầm đìa.


“Đến bây giờ cô vẫn muốn lừa tôi, Diệp Hinh Ngọc a Diệp Hinh Ngọc, có phải cô cho rằng cô là người thông minh, còn người khác đều là kẻ ngốc, xứng đáng bị cô đùa giỡn.” Cát Ích Dân nắm cổ áo Diệp Hinh Ngọc, nghiến răng nghiến lợi: “Kiếp trước cô đối xử với tôi như thế nào?”

Diệp Hinh Ngọc rùng mình một cái thật mạnh, trên mặt không còn chút máu.

Hai mắt Cát Ích Dân đỏ ngầu, con ngươi sáng ngời, sự căm hận trong mắt gần như muốn biến thành kiếm sắc bén bắn ra.

Khi đến thành phố Hồng Kông, bọn họ không có kỹ năng và mối quan hệ nên chỉ có thể làm những công việc cấp thấp, hắn làm một công nhân nhỏ ở bếp sau của một nhà hàng và cũng giới thiệu Diệp Hinh Ngọc vào làm phục vụ ở nhà hàng.

Bọn họ nhập cư trái phép nên không có giấy tờ, nên chỉ có thể nhận được một nửa tiền lương, cứ như vậy hai người cộng lại cũng đủ sống, cuộc sống vật chất cũng khá hơn quê. Chỉ là không thể so sánh với mọi người, đặc biệt là những vị khách hay lui đến.

Tính tình của Diệp Hinh Ngọc càng ngày càng tồi tệ, động chút thì tức giận nói hắn vô dụng, oán trách hắn làm khổ cô ta. Đúng vậy, là hắn đề nghị tới thành phố Hồng Kông, nhưng đề nghị bỏ trốn là Diệp Hinh Ngọc nói ra trước, cô ta nói cô ta không muốn làm mẹ kế, không muốn gả cho Tống Kiến Bang, cô ta khóc lóc cầu xin hắn dẫn cô ta đi. Năm đó hắn thích cô ta như vậy, sao có thể từ chối. Nhưng rồi đến cuối cùng, Diệp Hinh Ngọc hối hận trước, hối hận đã coi trọng hắn, hối hận bỏ trốn với hắn, hối hận đã tới thành phố Hồng Kông.

Sau khi thân thiết với hai cô phục vụ xinh đẹp đó, cô ta thay đổi càng ngày càng rõ rệt, cuối cùng có một ngày, hắn bắt gặp Diệp Hinh Ngọc đang ôm ấp và ân ái với giám đốc Chung của bộ phận phục vụ.

Hắn tức giận xông đến, nhưng lại bị đánh một trận và bị đuổi việc. Sau đó hắn đến tìm Diệp Hinh Ngọc, nhưng lại bị cô ta chế nhạo một phen.

Từ đó, hắn hoàn toàn hết hi vọng với cô ta và tìm được một công việc khác là giúp việc cho một quán ăn khuya, vô tình hắn nghe một người đồng nghiệp cũ nói rằng vợ của quản lý Chung đã đến nhà hàng đánh Diệp Hinh Ngọc một trận và cô ta đã bị đuổi việc.

Một lần nữa gặp lại cô ta, cô ta đang được một người đàn ông bụng phệ ôm đi ra từ hộp đêm, cô ta trang điểm đậm, ăn mặc hở hang, khiến hắn suýt chút nữa không nhận ra cô ta. Thật không ngờ cô ta lại dấn thân vào con đường này, hơi bất ngờ nhưng hợp lý.

Hắn cho rằng cả đời này bọn họ cứ như vậy, cô ta đi đường dương quan của cô ta, hắn đi cầu độc mộc của hắn. Nhưng không ngờ rằng Diệp Hinh Ngọc, một con điếm hôi hám, không phải là người tốt, sau một lần bị cô ta đụng phải, cô ta luôn miệng nói rằng cô ta thành như vậy là do hắn ta làm hại, để cô ta làm nhân tình cho hắn ta, để hắn mất việc và chết vì bệnh ở nước ngoài.


Nhắc đến chuyện cũ, trên trán Cát Ích Dân nổi lên vào đường gân, dùng sức bóp chặt cổ Diệp Hinh Ngọc.

Diệp Hinh Ngọc trợn tròn mắt, liều mạng nắm lấy tay Cát Ích Dân, cảm giác tuyệt vọng khi cái chết gần kề hoàn toàn bao phủ lấy cô ta, khiến cô ta sợ hãi đến hồn phi phách tán.

Đột nhiên Cát Ích Dân buông tay ra, lại chưa hết giận mà đá mạnh vào Diệp Hinh Ngọc một cái, giết chết cô ta chỉ làm dơ tay hắn, còn phải đi tù, thật vất vả mới có thể sống lại một lần, hắn phải cố gắng sống thật tốt. Trong thời gian chờ chết, hắn nhớ cha mẹ hắn nhất, hắn bỏ đi và vô trách nhiệm, chắc chắn cuộc sống của cha mẹ hắn ở trong thôn sẽ rất khó khăn.

Đáng tiếc hắn về quá muộn, đã phạm sai lầm lớn, hắn chỉ có thể cố gắng kiếm tiền, đưa cha mẹ ra khỏi thôn, hiếu thuận với bọn họ.

Diệp Hinh Ngọc thoát chết trong gang tất nằm sấp trên mặt đất ho khan, tham lam hít thở không khí một cách khó khăn.

Cát Ích Dân nhìn chằm chằm vào Diệp Hinh Ngọc đang chật vật: “Kiếp trước, có phải cũng có kết cục không mấy tốt đẹp không? Làm gà thì làm gì có kết cục tốt, có phải là bị bệnh về đường dục mà chết.”

Hô hấp của Diệp Hinh Ngọc dần dần ổn định lại, hai má hơi co giật.


Cát Ích Dân cười lạnh: “Kiếp trước, có phải Tống Kiến Bang sống rất tốt hay không, nếu không sao cô có thể ngoan ngoãn gả cho anh ta.” Hắn mới không tin Diệp Hinh Ngọc tỉnh ngộ, thay đổi suy nghĩ và muốn trở thành người tốt, cho nên mới gả cho Tống Kiến Bang.

“Em gái cô cũng sống rất tốt đi, xem cô ghen tị kìa.”

Bàn tay chống trên mặt đất của Diệp Hinh Ngọc từ từ siết chặt lại.

Cát Ích Dân cười lạnh một cái, chỉ vào mặt mũi bầm dập sưng tấy của Diệp Hinh Ngọc: “Diệp Hinh Ngọc, cô chính là một người suy thần, dính vào cô sẽ gặp xui xẻo, tôi chờ, chờ ngày cô gặp quả báo.”

Nói xong, Cát Ích Dân quay đầu rời đi, nếu không hắn sợ mình nhịn không được mà đánh chết tai họa này.

Mặt Diệp Hinh Ngọc méo mó thành một mảnh, ảnh hưởng đến vết thương, cô ta đau đớn thở hổn hển, nước mắt giàn giụa, ông trời đúng là không có mắt, sao lại khiến tên súc sinh Cát Ích Dân này cũng trọng sinh. Cũng may là người này chết sớm, kinh nghiệm ít ỏi, cho dù trọng sinh cũng không làm nên chút danh tiếng gì, chỉ đáng tiếc, cứ như vậy thì cô ta không có cách nào đối phó với hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận