Ánh sáng trong phòng rất êm dịu, không hề chói mắt.
Giang Vãn Ninh hơi đau đầu, cố gắng mở to mắt nhìn cảnh vật xung quanh, trần nhà trắng như tuyết, đèn huỳnh quang tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Đây là một căn phòng bệnh cao cấp, trong phòng rất sạch sẽ, mặt bàn không có hạt bụi nào, trên bệ cửa sổ có một bó hoa bách hợp tươi, kệ sách bên tay phải được người khác thu dọn sạch sẽ ngăn nắp, nhìn qua có vẻ rất thoải mái, trong hương hoa còn pha trộn một chút mùi nước khử trùng nhàn nhạt, nhưng cũng không khó ngửi lắm.
Vãn Ninh tựa lên gối khẽ nhíu mày, ký ức ào ào kéo đến như thủy triều dâng, ngón tay nhỏ nhắn khẽ xoa trán, nhìn cô có vẻ không ổn lắm, ánh đèn êm dịu chiếu xuống da thịt trắng bệch của cô nhìn có chút trong suốt.
Lộ ra một dạng bệnh thanh lệ mà xinh đẹp.
Đây là một thế giới hiện đại, là câu chuyện tình yêu về một ông trùm xã hội đen mất trí nhớ và cô gái làng chài.
Nữ chính Phùng Vi Vi tính cách thẳng thắn, hoạt bát, bắt gặp được nam chính mất trí nhớ tên là Lục Huyên bên bờ biển, nam nữ trẻ tuổi khác biệt tầng lớp, tam quan không hợp, sau khi cùng nhau trải qua hàng loạt khó khăn và thất bại, dần dần yêu nhau, mài giũa lẫn nhau, vì đối phương mà thay đổi, cùng nhau tạo nên câu chuyện tình yêu lãng mạn.
Còn cô, Giang Vãn Ninh là vị hôn thê ban đầu của nam chính trong cốt truyện, cũng là chướng ngại lớn nhất của nam nữ chính.
Ở giai đoạn trước, Giang Vãn Ninh vẫn luôn sắm vai nhân vật bạch nguyệt quang, nốt chu sa để lấy lòng nam chính, Lục Huyên vừa gặp đã yêu Giang Vãn Ninh, anh mất bốn năm để theo đuổi Giang Vãn Ninh, từ đại học năm nhất đến năm tư, Giang Vãn Ninh vừa tốt nghiệp, Lục Huyên liền cầu hôn cô.
Khoảnh khắc đó Giang Vãn Ninh đồng ý lấy Lục Huyên, Lục Huyên vui mừng giống như đứa trẻ mà ôm lấy cô xoay bốn vòng.
Sau đó, hai người cử hành hôn lễ.
Hôn lễ được cử hành ở trên du thuyền, trên du thuyền xa hoa rộng lớn trở bạn bè và người thân, phong cảnh vô cùng lãng mạn và tráng lệ.
Đáng tiếc trong ngày cử hành hôn lễ, hai bên đều bị ám sát dẫn đến một mất một còn, chú rể rơi xuống biển sâu, không rõ tung tích, còn Giang Vãn Ninh lại vì giẫm trúng đồ sự kiện của hôn lễ nên bị ngã gãy chân, phải nằm viện vài tuần.
Trong mấy tháng Lục Huyên mất tích, anh vẫn luôn ở trong nhà của nữ chính, đợi đến lúc mọi người tìm được Lục Huyên, thì đã là chuyện của sáu tháng sau.
Khi đó Lục Huyên đã thay đổi hoàn toàn, anh mất đi trí nhớ, trở thành một thanh niên làng chài bình thường, sự sắc sảo và tài năng của ngày trước sớm đã bị cuộc sống bình thường mài giũa.
Lão đại xã hội đen lạnh lùng vô tình nay đã trở thành một thanh niên ba tốt coi việc giúp người khác làm niềm vui cho mình, còn cùng Phùng Vi Vi gây dựng nên một tình cảm sâu sắc, hơn nữa vì cô ấy mà buông bỏ mọi thứ thuộc về mình của trước kia.
Sau khi anh mất trí nhớ, chỉ muốn làm một người đàn ông bình thường ở bên cạnh Phùng Vi Vi, cuộc sống chém giết đối với anh mà nói rất xa vời và lạ lẫm.
Đợi đến lúc Giang Vãn Ninh tìm thấy Lục Huyên, anh nói với cô như này: “Những người đã quên, đều là người không quan trọng.
Cô Giang, mặc kệ trước kia giữa hai người chúng ta xảy ra chuyện gì, nhưng quên hết rồi thì không phải là một khởi đầu mới sao, người cô yêu là Lục Huyên của trước kia, mà tôi không phải anh ta”.
Một câu “Tôi không phải anh ta” bác bỏ sạch sẽ tình cảm bốn năm giữa hai người, một câu mất trí nhớ đã đưa trách nhiệm ban đầu ở trên vai chối từ sạch sẽ, lời giải thích này đáng cười biết bao.
Đã từng gắn bó thân thiết còn hiện tại dưới cái nhìn của anh cùng lắm chỉ là một câu chuyện nhỏ không mấy quan trọng.
Chỉ đáng tiếc lời nói này không hề xua tan ý nghĩ muốn tìm lại trí nhớ cho Lục Huyên của Giang Vãn Ninh, ba người dây dưa với nhau rất lâu, người bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc như Giang Vãn Ninh đã làm rất nhiều chuyện không có não, không ngừng đem sự áy náy dưới đáy lòng của nam chính hao mòn từng chút một, đồng thời cũng đẩy anh càng đi càng xa.
Trong lúc này, Chu Miễn đối thủ một mất một còn của Lục Huyên cũng bắt đầu dốc hết sức tiến công vào thế lực và việc buôn bán của anh, còn Lục Huyên vì bảo vệ Phùng Vi Vi an toàn, không thể không đem Giang Vãn Ninh ra làm bia đỡ đạn.
Cuối cùng, Giang Vãn Ninh bởi vì bị bắt cóc mà bị người khác sỉ nhục, còn bị người khác chụp và gửi ảnh khiếm nhã cho Lục Huyên, dưới sự liên tiếp bị đả kích, Giang Vãn Ninh nuốt một lọ thuốc ngủ kết thúc cuộc đời của mình, sau khi chết còn bị người ta mắng là yêu tinh lẳng lơ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...