Nguyên chủ ở bệnh viện ba ngày, còn Thư Niệm đã về Hạ gia được một tuần, nhưng Tiếu Khiêm cũng không thèm ló mặt ra.
Cái tên cặn bã này vẫn còn đang làm việc trong công ty của Hạ gia, vậy mà dám đối xử với con gái nhà người ta như vậy.
Thư Niệm không thèm quan tâm trực tiếp gọi điện thoại cho mẹ Hạ.
“Alo, mẹ! Đúng vậy, là con gái bảo bối của mẹ đây, con dạo này thế nào sao? Dường như không được ổn cho lắm mẹ ạ, con vừa từ bệnh viện trở về, cảm giác toàn thân không còn tí sức lực nào cả!
Không sao không sao, bố mẹ không cần phải trở về đâu, con chỉ cần nghỉ ngơi là được rồi, có dì Lâm chăm sóc, nấu đồ ăn ngon cho con rất nhanh sẽ khoẻ lại thôi à! Nhưng mà con bị bệnh lâu như vậy, A Khiêm cũng không có thời gian đến thăm con, con có hơi khó chịu một chút cho nên chỉ muốn gọi điện tâm sự với mẹ!
Cũng không phải là do A Khiêm rất bận sao…ế mẹ ơi, mẹ đừng cúp máy mà.
.
!”
Thư Niệm ở đầu dây bên này còn chưa nói xong, mẹ Hạ ở bên kia vừa nghe thấy thằng con rể sống dựa vào Hạ gia này vậy mà không thèm quan tâm gì tới con gái yêu quý của mình khiến bà rất là tức giận, công việc bận rộn cái gì chứ, trong công ty không phải còn có Ninh Hiên hay sao, cho dù có bận thì sao có thể quan trọng bằng Ninh Thiển của bà được.
Chuyện lớn như việc Hạ Ninh Thiển nằm viện anh ta còn không đến thăm, như vậy không phải là muốn tạo phản rồi sao.
Đây chính là kết quả mà Thư Niệm mong muốn, lúc trước là do Hạ Ninh Thiển quá mềm yếu, một mình chịu đựng, làm cho mọi người trong Hạ gia không biết được bản chất thực sự của Tiếu Khiêm.
Không giống như Hạ Ninh Thiển, Thư Niệm cô không phải là người sẽ chịu đựng trong tình yêu, nhất định phải đi cáo trạng!
Mẹ Hạ không ngây thơ như Hạ Ninh Thiển, phản ứng đầu tiên của bà ấy là thằng con rể chết bầm đó có phải đủ lông đủ cánh rồi không, còn dám làm hành động như vậy, ánh mắt lập tức lạnh lùng, lấy gọi điện thoại cho Tiếu Khiêm.
Bên này Tiếu Khiêm đang đi dạo phố với Xa Tiếu Tiếu, hai người cùng nhau ăn xiên nướng, uống bia vô cùng vui vẻ.
Tiếu Khiêm nhìn nụ cười rạng rỡ của thiếu nữ, trong lòng cảm thấy mềm mại, đây là những niềm vui mà Hạ Ninh Thiển không thể mang lại cho anh ta.
Thiên kim có gia cảnh xuất sắc như vậy, từ trước đến nay luôn tỏ ra kiêu ngạo, ăn cơm cũng phải ăn ở nhà hàng cao cấp, ra ngoài đi dạo mặc toàn những bộ trang phục của các thương hiệu lớn thiết kế riêng.
Tiếu Khiêm nắm chặt nấm đấm rồi suy nghĩ, sẽ có một ngày anh ta nhất định sẽ đứng trên mọi người, sẽ cho Xa Tiếu Tiếu một cuộc sống tốt đẹp.
Nếu để cho Thư Niệm biết suy nghĩ hà tiện này của anh ta, chắc chắn cô sẽ nhổ một ngụm nước dô mặt anh ta.
Mẹ nó, bản thân thì nghèo rớt mồng tơi, rảnh rỗi đi dụ dỗ thiên kim nhà giàu làm gì, không quen ăn sơn hào mỹ vị ở nhà hàng cao cấp thì nên ăn quán ăn vỉa hè ở ven đường cả đời đi, còn bầy đặt muốn làm giàu, xong rồi lại đi khinh thường sự cao quý của Hạ Ninh Thiển người ta.
Như này thì nên gọi là gì, bỉ ổi.
Tiếng điện thoại di động trong túi vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiếu Khiêm, anh ta lấy ra xem thì thấy đó là của mẹ Hạ.
Nhìn thấy cuộc gọi của mẹ Hạ, anh ta mới chợt nhận ra bản thân đã rất lâu rồi không đi gặp vị hôn thê của mình.
Không lẽ là cô ta đi cáo trạng.
Tiếu Khiêm có hơi lãnh đạm trả lời điện thoại.
“Tiếu Khiêm, bây giờ cậu đang ở đâu?” Giọng nói bình đạm của mẹ Hạ vang lên từ bên kia điện thoại.
“Dì à, con đang đi ăn tối với đối tác, gần đây chất liệu thiết kế trang phục mùa thu vẫn còn đang được hoàn thiện.
” Tiếu Khiêm còn chưa nói xong, mẹ Hạ trực tiếp ngắt lời của anh ta.
“Chuyện công việc cứ để cho Ninh Hiên lo, cậu bây giờ lập tức trở về biệt thự với Thiển Thiển, con bé bị bệnh cũng đã xuất viện rồi, cậu còn không biết đến chăm sóc cho con bé sao?”
Giọng mẹ Hạ đầy sự chất vấn: “Nhiệm vụ của cậu là phải chiều chuộng Thiển Thiển cho thật tốt, tính tình con bé mềm yếu, cậu như vậy khiến con bé chịu biết bao nhiêu là uỷ khuất, nếu như công việc nhiều quá làm không hết, vậy thì tôi sẽ kêu Ninh Hiên giảm bớt lượng công việc cho cậu.
”
Nói xong mẹ Hạ trực tiếp cúp máy.
Ở đầu dây bên này Tiếu Khiêm sa sầm mặt.
Lại là cái giọng điệu trịch thượng như vậy, bọn họ coi anh ta thành cái gì, là người hầu của bọn họ sao?
Cần thì kêu tới, không cần thì đuổi đi?
“Khiêm, anh phải đi rồi sao?” Giọng nói đầy cẩn thận của Xa Tiếu Tiếu khiến cho cơn tức giận của Tiếu Khiêm dịu đi, nhìn thấy người phụ nữ mình yêu chỉ có thể đứng nép sau lưng mình, trong lòng Tiếu Khiêm càng thêm oán giận nhà họ Hạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...