Xuyên Nhanh Nữ Phụ Cầu Bình Yên


Hôm nay là ngày bà ngoại mời cả hai về ăn cơm.

Mới sáng sớm,Minh Hân đã sửa soạn đầy đủ,tóc tai chỉnh tề,ngắm đi ngắm lại mình trong gương xem có gì thiếu sót không.

Chứng kiến cảnh tượng này,Hàn Như vừa buồn cười vừa cảm khái biểu cảm dễ thương của lão bà nhà mình.

"Như Như,chị xem xem,em trang điểm như vậy có phải hơi đậm không?Hay nó hơi nhạt rồi?"Minh Hân sốt ruột hỏi Hàn Như,dù gì cũng là gặp người lớn tuổi,phải lịch sự một chút.

"Vợ ơi,em bình tĩnh đi.

Em như bình thường là được rồi.

Ngoại nói sẽ thích em khi tự nhiên hơn.

Nào,nên đi thôi.

"Hàn Như lôi kéo tay của cô đi.

Nếu chần chừ một lúc,lỡ cô đổi ý muốn tẩy hết lớp trang điểm chắc hết ngày luôn quá.

Ngồi trên xe,Minh Hân căng thẳng,trong đầu cô giờ đang nghĩ nên chào hỏi ngoại như thế nào.

Hàn Như dở khóc dở cười nhìn con người đang tập trung kia,dứt khoát lấy tay kéo cô về phía mình.

Vừa kéo Minh Hân ra khỏi suy nghĩ,Hàn Như mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của cô.

Minh Hân ngây ngốc một hồi.


Đến khi nhận ra mình đang hơi khó thở,cô mới vùng vẫy để nàng thả cô ra.

"Chị làm gì vậy?"Minh Hân tức giận nói.

lỡ làm lem hết son thì phải làm sao đây.

Hàn Như cầm tay cô,cố trấn tĩnh cô lại:"Vợ à!Em không phải quá lo lắng đâu.

Cứ tự nhiên như ở nhà là được.

"
Minh Hân khẽ gật đầu,thở dài một hơi thả lỏng tâm tình.

!
Hoa viên nhà bà ngoại ở được trồng nhiều loài hoa do chính tay bà chăm sóc cùng nhiều cây thuốc để chữa bệnh khi cần thiết.

Tiếp đón 2 người là dì Hồng,người chăm sóc riêng cho bà ngoại.

Dì Hồng đưa cả hai đến bàn ăn,nơi ngoại đang ngồi chờ cả hai.

Minh Hân lập tức sà vào lòng bà,nũng nịu nói:"Ngoại ơi,ngoại khỏe không?Con nhớ ngoại lắm.

"Nói xong còn cọ cọ vào người của bà.

Bà ngoại cười cười,xoa đầu MInh Hân:"Ừ ngoại cũng nhớ con lắm!"
Thế là bữa tối bắt đầu.

Trong suốt bữa ăn,hai người "vô tình" show ân ái khiến người giúp việc xung quanh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Cuối cùng tiểu thư của họ cũng ẳm được phu nhân về nhà rồi.

Bà ngoại thì cười tủm tỉm,Đấy,mấy ngày trước các bạn già của bà cứ bảo chúng nó không hợp.

Hừ,để khi trên tay bà bế cháu nội bà sẽ cho họ thấy,mắt bà vẫn sáng lắm.

Nhắc đến cháu,bà mong chờ nhìn hai người,hồi hộp hỏi:"Vậy,khi nào bà được bế cháu?"
Minh Hân cứng người,ngượng ngùng cuối mặt xuống:"C.

.

cháu không biết?Nhưng hãy để cháu quay xong bộ phim đã bà nhé?"
Bà ngoại nghe được câu tra lời không như ý,vẻ mặt đáng thương nói:"Ôi,đến bao giờ ta mới được bồng cháu đây?Khổ cho thân già này,suốt ngày mong chờ một đứa cháu.

"Bà diễn rất sâu,trong lúc diễn còn nháy mắt đưa tín hiệu cho Hàn Như.

Hàn Như cảm thán,có bà thật tốt.


Đương nhiên bé Minh Hân nhà ta bị lừa:).

Cô ngượng ngùng,xấu hổ,kéo vạt áo của Hàn Như,nhỏ giọng nói:"Như Như,chúng ta cần bàn bạc.

"
Hàn Như cưng chiều xoa đầu nàng,sủng nịch nói:"Uhm,đều nghe vợ.

"
Sau khi ăn xong thì Hàn Như bị bà kéo đi nói chuyện,Minh Hân thì ngồi một mình,trầm tư nghiền ngẫm cốt truyện.

Nếu đúng theo kịch bản,hiện giờ nam nữ chủ đang trong quá trình yêu đương hẹn hò.

Vì là giai đoạn khởi đầu nên chắc chắn sẽ có nhiều tình địch,nên cô cần nghiên cứu tìm ra phương án giải quyết bọn kia.

Vì giờ Hàn Như đâu còn là nữ chủ,nàng là lão công của cô,vì vậy phải giữ nàng tránh xa tình địch.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ thì dì Hồng lại gần ,khều khều cô nói:"Phu nhân,bà chủ có quà cho cô.

"Minh Hân thấy kế bên dì Hồng là một chiếc hộp quà màu hồng được đóng gói cẩn thận,cô nhanh chóng mở ra.

Vừa thấy thứ bên trong,cô đơ người,mặt đỏ như quả cà chua.

Bà ngoại vui vẻ nói:"Hân Hân,con thích quà của ngoại chứ.

"
Cô ấp úng,nói không nên lời:"N.

.

Ngoại ơi,cái! cái này! để làm gì vậy ạ?"
Bà ngoại lấy tay che miệng cười:"Con lại hỏi ngốc rồi,đương nhiên là để hâm nóng tình cảm vợ vợ rồi.

"
Cô chưa kịp nói,thì ngoại lại diễn sâu:"Huhu,có lẽ Hân Hân không thích món quà của ta rồi,uổng công ta mất 1 tuần để chọn.


"
Cô xiêu lòng ngay lập tức,đỏ mặt nói:"Không có mà ngoại,con thích lắm.

"
Bà ngoại lập tức thay đổi 180 độ:"THích thì con mau mặt đi.

"
Biết đã trúng kế,cô chỉ có thể miễn cưỡng mặt nó.

!
Hàn Như đang ngồi đọc sách trên phòng,cửa mở ra.

Nàng ngước lên,ngay lập tức cuốn sách rơi xuống.

Lão bà của nàng,đang mặc một cái váy ngủ ngắn để lộ phần da trắng như tuyết kia.

Hàn Như cảm thấy cổ họng bản thân hơi nóng,nàng đứng lên đi lại nói:"Sao em lại mặc như vậy,dễ cảm lạnh lắm đó!"
Cô cúi đầu,nhỏ giọng nói:"Chị thích không?"
HÀn Như đơ người,nàng cuối cùng cũng nhịn không được nữa rồi.

Nàng bế cô lên,hôn lên đôi môi của cô.

Vợ nàng mê người như thế này,là người mà vạn người yêu thích,nhưng sẽ chỉ thuộc về mình nàng thôi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận