"Buổi sáng tốt lành,học muội.
"Như Băng mỉm cười nhìn Minh Hân.
Hôm qua,sau khi xảy ra việc kia thì nàng cũng xác định bản thân chắc chắn là yêu học muội rồi,chỉ là không biết nó đến từ bao giờ.
Cô chỉ như một cơn gió nhẹ lướt ngang qua nàng,nhưng cô lại mang lại cho nàng thứ gì ấy thật thân thuộc,thật thoải mái.
"Uhm,buổi sáng tốt lành,học muội.
"Cô mỉm cười nhu hòa nhìn nàng.
Cả hai vừa đi vừa nói về chuyện hôm qua.
"Học tỷ,về chuyện hôm qua,chị ổn chứ?"Cô tuy biết nàng là một nhân vật nguy hiểm nhưng dù sao cũng là một người con gái,cô sợ nó sẽ khiến quá trình hắc hóa của nàng bị đẩy nhanh tiến độ.
"Chị mới là người phải hỏi câu đó đấy.
Em nhìn xem,một đứa con gái lại xông vào một đám đàn ông.
May chỉ là vết thương nhỏ,chứ nhỡ để lại sẹo thì! "Giọng nàng nửa tức giận nửa tiếc nuối,tay học muội đẹp như vậy nhỡ có sẹo thì có chết dở không chứ lại.
"Ách học tỷ,ta biết sai rồi.
Sau này sẽ không như vậy nữa.
"Cô như đứa trẻ phạm lỗi đang hối lỗi làm cho người nào đó sắp nhịn không được mà bế cô về nhà rồi.
"Uhm đ.
.
được rồi.
Gặp muội sau giờ học nhé.
"Nàng đang cố lấy tay để ngăn cho máu mũi chảy,học muội cứ như này thì có ngày nàng mất sạch máu mà chết mất.
VÀO GIỜ HỌC
Cô đang bàn luận với cả lớp về bài đang học thì bỗng có giọng nói vang lên
"Chào Minh Hân học muội,sắp đến chúng ta sẽ là đồng đội trong cuộc thi toán toàn quốc.
Hi vọng có thể giúp đỡ nhau nhiều hơn.
"Người vừa lên tiếng là một tiền bối ở lớp trên của cô,cũng là phản diện chính của bộ truyện này.
Là kẻ mưu mô,xảo quyệt.
Người mang trong mình tham vọng thâu tóm tài chính của thành phố khi chỉ mới lên 5.
Là nhân vật duy nhất không có tình ý với nữ chủ,thậm chí ở mạch cuối truyện hắn còn lợi dụng nữ chủ để dụ nam chủ vào bâyz của mình.
Kẻ giật dây cho mọi hành động của Như Băng.
Một thiên tài chính hiệu,Hồ Linh Quy.
Cô biết hắn đến đây với mục đích chả tốt đẹp gì,nhưng đang ở nơi đông người,nếu biểu hiện quá lộ liễu thì sẽ không ổn lắm nên cô đành phải bất đắc dĩ chào hỏi lại hắn:"Tiền bối nói đùa,tôi mới là người cần tiền bối chỉ dạy nhiều hơn.
"
"Mong là vậy.
Hi vọng mọi thứ sẽ ổn thỏa.
"Hắn cũng mỉm cười,nhưng cô cảm giác không mấy an lành với nụ cười đó.
Cả hai nói qua lại với nhau vài câu,nội dung là về cuộc thi sắp đến,nhưng thật chất đang âm thầm thăm dò đối phương.
Ở một nơi nào đó,Như Băng nghiến răng,đôi mắt tối đi nhìn hai con người đang vui vẻ nói chuyện kia:"Hay lắm Minh Hân,em dám nói chuyện vui vẻ như vậy với nam nhân khác,chờ tôi xử em đi.
"nói rồi quay lưng bỏ đi(tui thấy hình như con tui sắp không xong)
Cô tự nhiên thấy trong lòng thấp thỏm không thôi,nhưng không biết tại sao lại có cảm giác đó.
Linh Quy cũng rời đi ngay sau đó,một tên chạy theo hỏi:"Thế nào,thiếu gia.
Có cần khử luôn không?"
Linh Quy đột nhiên ngừng lại,sắc mặt âm trầm:"Cứ theo kế hoạch cũ,đừng đụng chạm đến cô ta.
"
Tên kia thắc mắc:"Chỉ là một thiếu nữ thôi mà thưa thiếu gia?"
Hắn ngừng lại,cho tên kia ánh mắt cảnh báo đáng sợ:"Sợ là ngươi không có cơ hội đó.
Cô ta có võ công không vừa đâu.
Hơn nữa,đầu óc có vẻ sắc bén hơn hẳn bọn kia.
Vừa rồi,ta cứ cảm nhận như bị đọc thấu vậy.
"
Tên kia rùng mình,hắn cứ nghĩ đối thủ của thiếu gia hắn sẽ không bao giờ được sinh ra,nhưng có vẻ hắn đã lầm to.
"Nhớ đấy.
"Linh Quy cảnh cáo 1 lần nữa.
"Minh Hân,hi vọng cô sẽ yên phận không chen chân vào kế hoạch của tôi.
Nếu không tôi sẽ không lưu tình mà hạ sát 1 kì tài đâu!"
RA VỀ
Cô tìm mãi không thấy học tỷ thì nhận được tin nhắn của mẹ là học tỷ đến thăm nhà nên cô cũng tức tốc trở về.
"Chào mọi người,con về rồi.
"Cô vừa nói vừa thở hổn hển.
"À,về rồi à con yêu.
Tắm rửa rồi xuống dùng cơm thôi.
Như Băng nãy giờ phụ bếp cho mẹ được nhiều thứ lắm đó.
Đảm bảo ăn sẽ ghiền.
"Mẹ cô nói với giọng hào hứng tột độ
Suốt cả bữa ăn,mọi người nói chuyện vui vẻ với nhau nhưng cô thấy học tỷ có gì đó không được bình thường lắm.
"Ăn xong rồi,chúng ta sẽ cho hai con thời gian để nói chuyện nhá.
"Mẹ cô cười tủm tỉm làm cô đỏ hết cả mặt.
Tình huống này có hơi không ổn với cô lắm.
Cô đang ở một mình với học tỷ.
Nhưng sao nhìn mặt học tỷ đáng sợ vậy.
"Học tỷ,hay chúng ta bàn.
.
umm"Cô đang nói thì bị nàng đè sát vào tường rồi áp đôi môi của nàng lên đôi môi của cô.
Cô trừng mắt nhìn nàng và đơ như pho tượng.
Sau một hồi,Như Băng mới đành lòng tha cho đôi môi đã sưng đỏ của nàng.
"Nói chuyện với Hồ thiếu gia coi bộ khiến em vui vẻ nhỉ?"Nàng tức giận nói.
"Không,em không có.
.
"Cô yếu ớt trả lời.
"Thế thì tôi cần một lời giải thích.
"Cô nói nhưng chờ rất lâu vẫn không có hồi đáp nên tức giận,định bỏ đi thì cô kéo tay nàng lại cho nàng hôn lên môi mình một lần nữa.
Nàng hơi bất ngờ,nhưng ngay lập ức vui vẻ rồi hưởng thụ phần quà vừa nhận.
"Chị đã tin em chưa,em thật sự không có.
"Cô ủy khuất nói
Nàng nở 1 nụ cười nham hiểm,bế cô lên,phúc hắc nói:"Không được!Vì em đã nói chuyện với nam nhân khác nên phải bị phạt.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...