Mặc Yên tìm một cái bao tải, lặng lẽ đi đến bên cạnh mèo đen, một tay bắt nó bỏ vào trong bao tải, chỉ nghe một tiếng "meo" thảm thiết vang lên từ chỗ sâu trong hẻm nhỏ, không có ai phát hiện.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mặc Yên gọi Lâm Thành tới, "Ngươi phái người đi khắp thành, thông báo cho bá tánh.
Từ hôm nay trở đi, phủ tướng quân sẽ phát thuốc chống lạnh miễn phí trong ba ngày liên tục.
Tất cả mọi người đều được uống một chén.
Cho dù là trẻ con vừa mới sinh ra, những người già hành động không tiện hay là tiểu hài tử, sẽ có người đưa thuốc đến tận nhà.
Nhớ kỹ, cần phải bảo đảm toàn bộ bá tánh ở Nhạn Nam quan đều được uống! Lâm Thành! Việc này vô cùng quan trọng! Ta giao nó cho ngươi! Sau khi uống thuốc, có khả năng sẽ xuất hiện một ít bệnh trạng, ngươi trấn an bá tánh cho thật tốt, nguyên do cụ thể ta sẽ giải thích rõ ràng sau khi mọi người uống hết thuốc vào ngày thứ ba!"
Biểu tình Mặc Yên phá lệ nghiêm túc.
Dù sao chuyện lần này vô cùng quan trọng, không thể có sai sót.
Lâm Thành cũng nghiêm túc lên, "Phu nhân yên tâm! Thuộc hạ sẽ tự mình phát thuốc! Nhất định bảo đảm tất cả mọi người đều được uống!"
"Trước khi đi, ngươi dẫn người đi uống thuốc trước đi!"
"Vâng!"
Rất nhanh, các góc đường đều bày ra những cái nồi to để phát thuốc chống lạnh tại chỗ.
Dược liệu được quyết định sau khi Mặc Yên tham khảo ý kiến của một số đại phu.
Đương nhiên, Mặc Yên không có khả năng chỉ đưa thuốc chống lạnh, mà nàng còn bí mật bảo lông xù xù bỏ thêm đan dược vào.
Ở góc đường lớn nhất Nhạn Nam quan, Lâm Thành bày ra nụ cười chân thành nhất của hắn, tiếp đón hương thân phụ lão trong Nhạn Nam quan, "Tướng quân nói thời tiết quá lạnh, nàng phát hiện rất nhiều người đều bị phong hàn, cho nên từ hôm nay trở đi, phủ tướng quân sẽ phát thuốc chống lạnh miễn phí ở các góc đường, mỗi người đều được uống một chén! Trong nhà có người già hành động không tiện và trẻ nhỏ thì đến chỗ ta ghi lại tên cùng địa chỉ.
Đến lúc đó, chúng ta sẽ đưa qua từng nhà!"
Bá tánh vừa nghe có loại chuyện tốt này, trong lúc nhất thời, tiếng hoan hô vang lên một mảnh.
"Tướng quân quả là một người tốt! Từ khi tướng quân tới, cuộc sống của chúng ta ngày một tốt hơn!" Một nữ nhân trung niên tay cầm giỏ rau, cười ha hả nói.
Ở bên cạnh, một đại hán mặc áo vải thô, đang xoa xoa tay vì lạnh, cũng tươi cười mà nói: "Còn không phải sao! Hai ngày trước, tiểu tử nhà ta trộm đi ra ngoài chơi, trở về liền nhiễm phong hàn.
Hiện tại, mỗi ngày đều phải nằm lỳ ở trên giường! Thuốc này của tướng quân được đưa đến quá kịp thời! Lát nữa ta sẽ đến chỗ của Lâm thống lĩnh để báo danh!"
Các bá tánh nhận được chén thuốc liền đứng ở góc đường mà uống, vừa uống vừa nói chuyện phiếm, cũng không cảm thấy lạnh.
Vài người uống thuốc xong cũng không rời đi.
Chỉ là không bao lâu sau, mọi người liền cảm thấy thân thể không ổn, giống như có thứ gì đang tán loạn trong cơ thể.
Một lát sau, họ phun ra một ngụm đen sền sệt.
Mọi người vây xem đều hốt hoảng, liên tục lui về phía sau.
"Đây là bị làm sao vậy? Ăn đồ hỏng nên bị trúng độc sao?" Một tiểu tử trẻ tuổi kêu to.
Thấy người phun xong lại không có gì dị thường, có người đánh bạo đi lên phía trước dò hỏi, "Các ngươi bị làm sao vậy? Nôn ra cái gì thế kia?"
Người đầu tiên nhận thấy được vấn đề, cau mày nói: "Ta cũng không biết.
Bất quá, ta có cảm giác sau khi nhổ ra, thân thể thoải mái hơn rất nhiều! Từ tối hôm qua ta đã bắt đầu cảm thấy ngực có chút đau đớn, cũng không quá chú ý, tưởng là có chút khó thở, ngày mai thì tốt rồi.
Nhưng sáng nay, ta phát hiện ngực vẫn còn đau.
Sau khi nhổ đồ vật ra, hiện tại đã không còn đau nữa!"
Nghe hắn nói xong, các bá tánh nghị luận sôi nổi.
"Ta còn không hiểu vì sao tướng quân lại đột nhiên phát thuốc chống lạnh cho chúng ta, không phải là chúng ta đều bị trúng độc đấy chứ!"
"Có phải đám chó Xiêm La quốc kia lại giở trò quỷ gì hay không! Đánh không lại chúng ta, cho nên đầu độc ở nguồn nước của chúng ta?"
"Ta nghĩ là như vậy! Nhất định là tướng quân phát hiện, sợ chúng ta khủng hoảng khiến cho đám chó Xiêm La quốc kia biết được, sau đó nhân cơ hội công thành, cho nên liền lén lút phát giải dược cho chúng ta!"
Lâm Thành đứng ở phía sau nghe nửa ngày, cảm thấy có chút vui mừng.
Còn may là bá tánh nơi này không phải là đồ vong ân bội nghĩa, nỗ lực của phu nhân cho tới nay cũng không có uổng phí.
"Mọi người không cần đoán mò! Trước khi tướng quân ra lệnh phát thuốc đã nói, sau khi mọi người uống xong có khả năng sẽ xuất hiện một ít bệnh trạng.
Nàng sẽ giải thích với mọi người sau khi phát xong thuốc vào ngày thứ ba, còn bảo ta bảo đảm tất cả mọi người đều phải uống thuốc! Mọi người không được cô phụ một mảnh khổ tâm của tướng quân!"
Bá tánh vừa nghe lời này, trong lòng đều có đáp án, người tới uống thuốc càng thêm tích cực!
Cứ như vậy kéo dài hai ngày.
Trên cơ bản, các bá tánh đều đã uống thuốc, Mặc Yên cũng yên lòng, trước tiên nói cho bá tánh biết sự tình, hơn nữa lập ra một loạt kế hoạch.
Buổi chiều ngày thứ ba, ám vệ tới báo, cách Nhạn Nam quan năm dặm phát hiện đại quân của Xiêm La quốc.
Hơn nữa, nhân số nhiều gần gấp đôi lần trước.
Đêm nay, Mặc Yên mặc một thân y phục dạ hành, lặng yên không một tiếng động ra khỏi Nhạn Nam quan.
Tránh thoát thủ vệ dày đặc, lắc mình tiến vào doanh địa của Xiêm La quốc.
"Tiểu Yên Nhi, nhanh! Đây là thứ mà ta đã cải tiến, vừa nhanh vừa có hiệu quả tốt!" Mồ hôi thấm đẫm cái trán của lông xù xù, bộ dáng có chút chật vật.
Mặc Yên thấy bộ dáng này của lông xù xù, có chút đau lòng, âm thầm quyết định về sau nhất định phải đối xử với nó tốt một chút, "Vất vả cho ngươi, lông xù xù! Ta đã chuẩn bị cho ngươi một bữa tiệc lớn, ngươi mau đi ăn đi! Gần đây ngươi nghỉ ngơi một chút, sự tình kế tiếp liền giao cho ta!"
Nói xong, Mặc Yên tạm thời đóng liên hệ của bọn họ.
Mặc Yên giống như một u linh, đi dạo một vòng đại doanh của Xiêm La quốc, vừa dạo vừa rải đồ vật.
Sau đó nàng lấy cái bao tải từ trong không gian, mở ra, một con mèo nhảy ra ngoài.
Mặc Yên theo sát phía sau con mèo.
Lần này, nó không còn là bóng đen nữa.
Bởi vì dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy đó là một con mèo trắng!
Con mèo trắng kia ngựa quen đường cũ mà đi đến trước một doanh trướng được ẩn ở trong góc, trực tiếp chạy vào.
Mặc Yên ẩn ở trong bóng tối, nghiêng tai lắng nghe.
"Đã trở lại rồi à! Xem ra ngươi đã hoàn thành tốt nhiệm vụ!" Giọng nói mà Mặc Yên cảm thấy quen thuộc vang lên bên trong doanh trướng, là Tả Phiên Phiên!
"Úc Thanh! Ta sẽ nhìn xem lần này ngươi trốn như thế nào! Không phải ngươi vẫn luôn trung quân ái quốc, cam nguyện ở lại nơi này để bảo hộ bá tánh ở biên quan hay sao? Ta cũng muốn nhìn xem thử, nếu như ngươi bị bá tánh mà mình bảo hộ đẩy mạnh vào vực sâu, biểu tình của ngươi sẽ như thế nào, nhất định là vô cùng xuất sắc! Ta chờ xem ngươi đau đớn muốn chết, sống không bằng chết! Ha ha ha ha ha.." Tả Phiên Phiên hung ác nham hiểm, tiếng cười quỷ dị truyền đến từ trong trướng.
Mặc Yên: Phi! Ta trốn khi nào? Là chính ngươi thì có! Để cho ngươi cao hứng một đêm, ngày mai, ngày lành của ngươi liền kết thúc!
Không ở lại nữa, Mặc Yên tranh thủ trở về Nhạn Nam quan.
Trong phủ tướng quân, Lâm Thành đang nôn nóng chờ đợi, đi hết vòng này đến vòng khác, đám ám vệ đứng ở một bên xem đến hoa cả mắt.
"Lão đại, ngài có thể nghỉ một lát không? Ngài đi không mệt, nhưng chúng ta nhìn đến mệt rồi!" Ám vệ nhỏ tuổi nhất oán giận, mặt mày nhăn lại.
"Chỉ có ngươi nhiều chuyện! Người khác còn chưa nói câu nào!" Lâm Thành đá tới.
Tiểu ám vệ chợt lóe sang bên cạnh, nhẹ nhàng né tránh, bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ: Bọn họ đều gian tà! Chỉ biết khi dễ ta, để ta ra mặt!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...