Mặc Yên muốn nói cái gì đó, lại bị Thịnh Tử Tấn cản lại.
Ánh mắt Thịnh Tử Tấn sắc bén mà nhìn về phía Lâm Dật Hiên, lạnh lùng nói: "Không biết Lâm thiếu gia đây đang lấy thân phận gì để chỉ trích Diệu Nhan, vị hôn phu sao? Nhưng Thịnh mỗ nhớ rõ, khi yến hội bắt đầu, cậu nói cậu sẽ không thừa nhận vị hôn thê như Diệu Nhan, sao hiện tại lại tới chất vấn cô ấy? Hay là nói, Lâm thiếu gia cảm thấy dưới bầu trời này lời nói của cậu mới là nhất, người khác đều phải làm theo ý của cậu, phải không?"
Lâm Dật Hiên chỉ bị Thịnh Tử Tấn nhìn qua một cái, lòng bàn tay liền đổ đầy mồ hôi.
Lúc này, hắn ta cũng cường ngạnh chống chế, biện giải: "Mặc kệ tôi có thừa nhận thân phận của cô ta hay không, thì hiện tại cô ta cũng là vị hôn thê của tôi.
Đây là sự thật, cô ta có quan hệ cùng người đàn ông khác chính là cô ta lả lơi ong bướm!"
Mặc Yên nhíu nhíu mày, ở trong lòng phun tào cùng với lông xù xù: "Lâm Dật Hiên thật sự là nam chủ của thế giới trong nguyên tác sao? Sao có thể ngu xuẩn như vậy! Hiện tại chất lượng của vai chính đều kém như vậy à.
Xem ra, thần tiên chưởng quản khí vận nhân tộc tại Thần giới nên bị cách chức!"
Lông xù xù đang xem một quyển du ký, nghe được nghi vấn của Mặc Yên liền trả lời: "Doãn Diệu Nhan mới là người nắm giữ khí vận của toàn bộ thế giới.
Nói trắng ra chính là, ai cùng cô ấy ở bên nhau mới có thể nhận được khí vận, trở thành nam chủ danh xứng với thực.
Hiện tại, Lâm Dật Hiên nhiều nhất cũng chỉ được tính là một nam phụ.
Thần tiên chưởng quản khí vận nhân tộc ở Thần giới vẫn rất tận chức tận trách, chỉ là cách nói chuyện hơi giống trẻ con", Không biết đột nhiên nghĩ tới cái gì, lông xù xù còn bất đắc dĩ mà cười cười.
Mặc Yên: Liền biết ngươi giấu diếm ta rất nhiều chuyện.
Không nghĩ tới, thế nhưng đến chuyện của Thần tộc mà ngươi cũng biết..
Mặc Yên tiến lên một bước, kéo Thịnh Tử Tấn ra phía sau, đối diện Lâm Dật Hiên mà nói: "Lâm Dật Hiên, con người của tôi từ trước đến nay luôn rất rõ ràng.
Anh nói tôi cùng người đàn ông khác dây dưa không rõ.
Trước hết không nói anh có chứng cứ hay không, chuyện này rốt cuộc có phải sự thật hay không.
Mà cho dù là thật sự, tôi cũng là bị anh bức thành như vậy.
Thời điểm chính anh cùng người phụ nữ khác anh anh em em, có từng nghĩ tới anh còn có một vị hôn thê như tôi hay không?"
Nói xong, Mặc Yên lại quay đầu, mặt hướng về phía khách khứa, nghiêm mặt nói: "Ở đây, chắc hẳn cũng có vài người nghe nói đến Hot Search ở trên mạng vào khoảng thời gian trước, biết tôi cùng Bạch Tuyết Liên tiểu thư có ân oán rất sâu.
Cho dù những người khác không biết những việc này từ trước, thì sự việc vừa nãy cũng khiến các vị hiểu rõ chúng tôi có bất hòa.
Nhưng mọi người lại không biết vì sao chúng tôi lại có ân oán sâu đến như vậy.
Hôm nay, coi như tôi đem toàn bộ sự việc công bố cho tất cả mọi người biết."
Mặc Yên nhìn Thịnh Tử Tấn một cái.
Thịnh Tử Tấn hiểu ý, từ trong túi móc ra một cái USB, giao cho người hầu.
Rất nhanh, trên màn hình lớn liền bắt đầu truyền phát ảnh chụp.
Chất ảnh vô cùng rõ ràng, thực dễ dàng nhìn ra Lâm Dật Hiên cùng Bạch Tuyết Liên, ảnh chụp hai người thân mật khăng khít.
Càng về sau, ảnh chụp càng không có chừng mực, mọi người thổn thức không thôi.
Trong lòng Bạch Tuyết Liên kinh hãi, làm sao mà Doãn Diệu Nhan lại có được những ảnh chụp này!
Sắc mặt Lâm Dật Hiên đỏ bừng, không biết là bởi vì mất mặt hay phẫn nộ.
Hắn run rẩy dùng tay chỉ Mặc Yên, "Cô..
cô dám theo dõi tôi!"
Mặc Yên tỏ vẻ không muốn đội cái nồi này, "Anh cũng đừng bắt tôi đổ vỏ! Anh nhìn kỹ lại xem, ảnh chụp kia giống chụp lén sao, rõ ràng là tự nguyện cho người khác chụp lại.
Đây là ảnh tôi trăm cay ngàn đắng, tốn một số tiền lớn mua về từ trong tay người khác.
Còn việc rốt cuộc là ai, vì nguyên nhân gì mà cố ý tìm người chụp được những tấm ảnh này, tôi đây cũng không biết.
Bất quá, anh khẳng định có thể đoán ra được."
Lâm Dật Hiên nghe thấy thế, ánh mắt chậm rãi chuyển sang hướng Bạch Tuyết Liên.
Bạch Tuyết Liên bị nhìn đến mức cả người run lên, cật lực biện giải: "Dật Hiên, anh đừng tin tưởng cô ta! Cô ta đang châm ngòi ly gián! Không phải em làm!"
"Ai, tôi cũng chưa nói là cô! Tôi chỉ là đoán, khả năng có người muốn lấy những ảnh chụp này để áp chế, đòi cái gì đó trên người Lâm thiếu gia.
Tôi có gọi tên chỉ họ cô sao?"
Lâm Dật Hiên giống như không tiếp thu được hiện thực, lẩm bẩm nói: "Sẽ không, không có khả năng là Tuyết Liên.
Tuyết Liên là thật tình yêu tôi.
Cô ấy thậm chí còn nguyện ý không có danh phận mà đi theo tôi, không có khả năng là cô ấy!"
Mặc Yên lắc lắc đầu, lớn bao nhiêu tuổi rồi mà còn ngây thơ như vậy! Ta đây liền thêm dầu vào lửa vậy!
"Nghe Lâm thiếu gia nói như vậy, hẳn là anh rất hiểu biết Bạch tiểu thư.
Không biết trong mắt Bạch tiểu thư, anh là cái cái dạng người gì nhỉ?"
Lâm Dật Hiên tựa hồ đang nhớ tới những việc tốt đẹp trong quá khứ, biểu tình trên mặt trở nên nhu hòa, "Tuyết liên thanh thuần khả ái, ôn nhu hiền huệ, săn sóc tỉ mỉ, thiện lương chân thành.."
Mặc Yên khóe miệng giật giật, chỉ sợ ta và hắn không phải đang nói về cùng một người!
Cô tiếp nhận máy chiếu trên tay Thịnh Tử Tấn, click mở một đoạn video.
Lâm Dật Hiên còn đang đắm chìm ở trong hồi ức.
Mặc Yên liền nói "Tôi sẽ cho anh nhìn thấy một Bạch Tuyết Liên mà anh chưa từng gặp qua, đây là một đoạn video phát sóng trực tiếp rất hot trong khoảng thời gian anh đi công tác.."
Sau khi video chiếu xong, Lâm Dật Hiên khó có thể tin, hỏi Bạch Tuyết Liên: "Tuyết Liên, người kia thực sự là em sao? Từ trước đến nay, ở trước mặt anh, em đều giả vờ hay sao?"
Bạch Tuyết Liên lường trước được, hôm nay chỉ sợ cô ta không chiếm được chút tiện nghi nào, liền sinh ra một kế, cảm xúc kích động, nước mắt từ trên mặt chảy xuống, "Anh đang trách em sao? Nhưng em còn có biện pháp nào sao? Em từ bỏ tất cả, từ nước ngoài trở về.
Vừa đến nơi liền nhận được tin tức anh đã đính hôn.
Em yêu anh như vậy, em thậm chí còn không để bụng bản thân không có danh phận.
Nhưng anh thì sao, anh vẫn luôn không tỏ vẻ anh sẽ luôn cùng em ở bên nhau.
Em không có cảm giác an toàn, thậm chí em còn sợ hãi chính mình có điểm nào làm anh không cao hứng, anh liền sẽ rời khỏi em.
Cho nên em vô cùng cẩn thận, dựa theo dạng phụ nữ mà anh yêu thích để ngụy trang chính mình", lại giống như giải thoát mà buông tay, cười, "Hiện tại tốt rồi, em không cần tiếp tục diễn kịch nữa.
Em đã sớm cảm thấy mệt mỏi.
Có lẽ, em về nước chính là một sự sai lầm! Cũng nên kết thúc rồi!"
Lâm Dật Hiên bị một phen chân tình của cô ta làm cho hoảng sợ, áy náy nói: "Thực xin lỗi, Tuyết Liên.
Đều do anh, đều là anh sai."
Mặc Yên bị hai người kia tỏ vẻ "chân ái", ghê tởm không chịu nổi.
Cô liền nghĩ, nếu như vậy sao cô có thể không thành toàn cho bọn họ chứ.
Nhưng hiển nhiên, có người không nghĩ chỉ như vậy liền kết thúc.
Thịnh Tử Tấn lấy điều khiền máy chiếu từ trong tay Mặc Yên trở về, "Nơi này của tôi còn có một đoạn ghi âm, không biết mọi người có hứng thú nghe một chút hay không."
Mọi người thấy Thịnh tổng lên tiếng, nào dám có ý kiến gì, sôi nổi tỏ vẻ rất tò mò nội dung ghi âm.
Thịnh Tử Tấn phát ra ghi âm đúng là nội dung nói chuyện của Phó Thanh Trần cùng Bạch Tuyết Liên lúc khiêu vũ.
Sau khi nghe được, sắc mặt Bạch Tuyết Liên liền trắng bệch, trơ mắt nhìn Phó Thanh Trần từ bên người cô ta đi đến vị trí trung tâm, thẳng thắn thành khẩn nói: "Đây xác thật là tôi cùng Tuyết Liên hẹn ước", Trong lúc mọi người còn đàn đắm chìm trong đoạn ghi âm có nội dung đáng kinh ngạc kia, Phó Thanh Trần dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe rõ, nói với Lâm Dật Hiên: "Xem ra chân ái của anh không đáng giá một xu nào cả!"
Lâm Dật Hiên lập tức bị chọc giận, "Bạch Tuyết Liên! Cô là đồ tiện nhân! Cô dám chơi tôi!" Hắn xông lên, liền cho Bạch Tuyết Liên một cái bạt tay.
Bạch Tuyết Liên còn chưa phản ứng lại thì đã bị đánh.
Cô ta vừa định đánh trả, liền thấy Phó Thanh Trần đang nhìn cô ta.
Để bảo trì hình tượng của chính mình ở trước mặt Phó Thanh Trần, cô ta chỉ có thể không cam lòng mà thu hồi tay, một bên nhận sự hành hung của Lâm Dật Hiên, một bên hô: "Thanh Trần, cứu em! Mau cứu em, Thanh Trần!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...