Khách khứa xung quanh nghe thấy lời này đều nghị luận sôi nổi.
"Không ngờ Doãn tiểu thư thoạt nhìn khá tốt, thế nhưng tâm ghen ghét lại lớn như vậy!"
"Đúng vậy! Bất quá Lâm thiếu gia chỉ là mang theo một người bạn nữ đến đây, Doãn tiểu thư liền nhịn không nổi như vậy, đúng là không đủ rộng lượng!"
"Mọi người trong cái vòng này, luôn có thời điểm gặp dịp thì chơi.
Nếu ai cũng giống như Doãn tiểu thư tích cực như vậy, cưới về trong nhà không phải mỗi ngày đều cãi nhau sao!"
"Xem dáng vẻ kia của cô ta liền biết là một người cường thế, ai cưới về nhà thì người đó xui xẻo!"
Doãn phụ bị biểu hiện của ba người Lâm gia cùng với việc mọi người phê bình con gái của chính mình, liền tức giận đến quá sức, "Các người! Hay cho một Lâm gia!"
Mặc Yên tiến lên đỡ phía sau lưng Doãn phụ, nhẹ nhàng vỗ vỗ, "Không biết tôi đã làm chuyện gì thương thiên hại lí, để cho mấy người lòng đầy căm phẫn, hận không thể diệt trừ cho sảng khoái vậy!"
Kỳ thật, ba người Lâm gia đều không rõ ràng lắm đã xảy ra cái gì.
Giờ phút này, bị Mặc Yên hỏi như vậy thật đúng là không biết nên trả lời như thế nào.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Bạch Tuyết Liên.
Bạch Tuyết Liên bị mọi người nhìn cũng cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng lại nghĩ đến hiện tại chính mình có người chống lưng cho, vì thế thút tha thút thít, nức nở: "Trước đó tôi cùng Doãn tiểu thư có chút hiểu lầm, còn bởi vậy mà náo loạn không ít mâu thuẫn.
Ở trên mạng, mọi người không biết sự tình tiền căn hậu quả, liền bắt đầu công kích tôi.
Tôi chịu không nổi oan uổng, liền phát giận phản kháng, lại trùng hợp lúc Doãn tiểu thư mang phóng viên đến thăm bệnh quay lại được, tạo thành ảnh hưởng không tốt.
Hiện giờ, tôi đã rời khỏi giới giải trí, quá khứ thì cứ để nó qua đi.
Tôi vốn muốn cùng Doãn tiểu thư giải hòa, nhưng không biết câu nào chọc cô ấy không vui, Doãn tiểu thư liền hắt rượu vào người tôi."
Nghe xong ngọn nguồn câu chuyện, mọi người đối với Bạch Tuyết Liên có nhiều thêm một phần thương tiếc.
Ngược lại, Mặc Yên ở trong mắt mọi người liền biến thành tính tình âm trầm không ổn định, tiểu thư lòng dạ hẹp hòi.
Mặc Yên không quan tâm ánh mắt không tốt của mọi người, chỉ nhàn nhạt nói: "Cô nói tôi hắt rượu vào người cô?"
Bạch Tuyết Liên không biết vì sao cô hỏi như vậy, nhưng vẫn cứ dựa theo kịch bản mà cô ta đã thiết kế tốt, nói: "Đúng vậy, ly rượu kia là tôi đưa cho cô để bồi tội."
Mặc Yên gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, sau đó hướng về phía xa xa, vẫy tay kêu người hầu bưng cái khay lại.
Người hầu kia có chút nghi hoặc mà nhìn xung quanh một chút.
Phát hiện người Mặc Yên kêu là chính mình, không rõ nguyên do nhưng cũng đi tới.
Mặc Yên cầm lấy hai ly rượu trên khay, giơ tay lên, hắt toàn bộ lên trên người Bạch Tuyết Liên.
"..."
Bạch Tuyết Liên bị biến cố này làm cho sửng sốt.
Mãi đến lúc rượu hắt ở trên mặt cô ta thì cô ta mới hậu tri hậu giác kêu lên.
Không chỉ váy ướt, mặt cùng tóc tai của cô ta cũng bị ướt hoàn toàn.
Lễ phục hơi mỏng không che được dáng người mê người.
Trong đám người đã có ánh mắt không có ý tốt nhìn chằm chằm Bạch Tuyết Liên.
"Cô điên rồi!" Lâm Dật Hiên một bên quát Mặc Yên, một bên cởi áo vest, khoác lên cho Bạch Tuyết Liên.
Trong đám người một trận xôn xao, rất nhanh liền từ trung tâm tản ra, Thịnh Tử Tấn cùng Phó Thanh Trần đã đi tới.
Bạch Tuyết Liên vừa thấy Phó Thanh Trần đến, liền không dấu vết mà thoát khỏi đôi tay đang đỡ cô ta của Lâm Dật Hiên, thất tha thất thểu mà chạy đến bên người Phó Thanh Trần, nước mắt rơi như mưa, khóc lóc kể lể nói: "Thanh Trần!"
Phó Thanh Trần muốn duỗi tay an ủi cô ta một chút, lại bị quần áo ướt nhẹp trên người cô ta bức lui.
Trời mới biết, thói ở sạch của hắn có bao nhiêu nghiêm trọng.
Vừa rồi cùng cô ta nhảy trong chốc lát, sau khi kết thúc hắn lập tức trở về tắm rửa thay đổi y phục.
Hiện giờ chỉ có thể cười cười với Bạch Tuyết Liên, ngẩng đầu hỏi: "Phát sinh chuyện gì?"
Tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Mặc Yên.
Mặc Yên không có một tia khẩn trương, thập phần thong dong mà lắc lắc ly rượu trên tay, "À, không có gì, chỉ là vừa rồi cô ta nói tôi hắt rượu lên người cô ta.
Tôi liền tự mình làm mẫu cho cô ta thấy một chút cái gì gọi là 'hắt rượu'.
Cô ta như vừa rồi nhiều lắm chỉ được tính là 'đổ rượu' thôi."
Phó Thanh Trần: Lý do thật là tươi mát thoát tục, cao tay! Thật sự cao tay!
Thịnh Tử Tấn vẫn luôn không có bất kỳ biểu tình gì, giờ phút này lại đột nhiên nói với người hầu bên cạnh: "Phiền toái lấy giúp tôi một cái khăn lông lại đây."
"Vâng."
Rất nhanh, người hầu liền đem một cái khăn lông thoạt nhìn lớn giống như một cái khăn tắm lại.
Thịnh Tử Tấn nhìn cái "khăn tắm" kia, dừng một chút, ngẩng đầu nhìn thoáng qua người hầu đang đắc ý dào dạt, đầy mặt viết "Tôi có thể hiểu rõ tâm tư của khách nhân".
Thịnh Tử Tấn cảm thấy có khả năng người hầu kia đang tự bổ não cái gì, nhưng vẫn nhận lấy khăn lông.
Vừa định có động tác, liền thấy Bạch Tuyết Liên nhanh chóng cởi áo khoác của Lâm Dật Hiên ra, ném xuống đất.
Cô ta vươn tay, thẹn thùng mà cười nói: "Cảm ơn Thịnh tổng, tự tôi đến lấy là được rồi!"
Thịnh Tử Tấn liếc mắt, nhìn cô ta giống như nhìn một kẻ ngốc, nhấc chân đi đến trước mặt Mặc Yên, kéo tay cô.
Hắn cẩn thận tỉ mỉ mà dùng khăn lông lau tay cho Mặc Yên, động tác ôn nhu, phảng phất giống như đang lau chùi một kiện đồ cổ trân quý.
Cả người Bạch Tuyết Liên cứng đờ, đối mặt với ánh mắt châm chọc cười nhạo từ bốn phương tám hướng.
Mặt của cô ta nhanh chóng trắng bệch, nhìn áo khoác của Lâm Dật Hiên vừa mới bị chính mình ném trên mặt đất, nhặt cũng không được mà không nhặt cũng không được, tiến thoái lưỡng nan.
Cô ta chỉ có thể dùng thanh âm run rẩy mà xin giúp đỡ từ Phó Thanh Trần, "Thanh Trần!"
Từ lúc vừa mới bắt đầu đến giờ, Phó Thanh Trần vẫn luôn nghẹn cười.
Giờ phút này, nghe Bạch Tuyết Liên kêu một tiếng, hắn xém chút nữa là cười ra tiếng, đành phải lấy nắm tay phải ngăn trở khóe miệng tươi cười của mình, tay trái chỉ chỉ người hầu, lại chỉ chỉ áo khoác trên mặt đất.
Cái người hầu tự nhận mình là một người rất có nhãn lực kia trải qua chuyện vừa rồi, rất nhanh lấy lại sự tự tin, lập tức lĩnh hội được ý tứ của ông chủ nhà mình, nhanh tay lẹ mắt mà nhặt áo khoác trên mặt đất lên, choàng lên trên người Bạch Tuyết Liên.
Nhìn thấy Phó Thanh Trần giơ ngón tay cái lên, rốt cuộc hắn cũng cảm thấy mỹ mãn mà cười.
Bên kia, Thịnh Tử Tấn một bên giúp Mặc Yên lau tay, một bên mở ra hình thức Đường Tăng, "Lần sau, loại sự tình này có thể chờ tôi tới lại nói hay không.
Lần này chỉ dính chút rượu trên tay, lần sau nhỡ đâu bị mảnh vỡ thủy tinh làm bị thương thì biết làm sao bây giờ?"
Mặc Yên kiên nhẫn nghe hắn nói xong mới trả lời: "Tôi cảm thấy bản thân còn không phế vật đến mức đến mức bị mảnh vỡ pha lê làm cho thương.
Tuy rằng anh quan tâm như vậy khiến tôi thực vui vẻ, nhưng anh cũng không thể coi khinh tôi.."
Chưa nói xong đã bị Thịnh Tử Tấn dùng ánh mắt u oán trả về.
Thịnh Tử Tấn lau xong một bàn tay, lại cầm lấy một bàn tay khác, tiếp tục lải nhải: "Hôm nay tôi liền giảng nguyên tắc xử sự cho em.
Thứ nhất, chuyện có thể sử dụng đầu óc để giải quyết, tuyệt đối không được thô lỗ động thủ.
Thứ hai, có thể dùng người khác để giải quyết, tuyệt đối không thể tự mình động thủ.
Thứ ba, giải quyết thì phải giải quyết tận gốc."
Thịnh Tử Tấn lau tay xong, ngẩng đầu lên, tươi cười ôn hòa mà nói với Mặc Yên: "Nhớ kỹ chưa?"
Mặc Yên cũng cười, gật đầu nói: "Nhỡ rõ rồi!"
Người xung quanh nhìn tình huống trước mắt.
Thời điểm Bạch Tuyết Liên thoát khỏi tay chính mình, chạy về phía Phó Thanh Trần, Lâm Dật Hiên liền ngây dại.
Giờ phút này rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần.
Thấy biểu hiện thân mật của Mặc Yên cùng Thịnh Tử Tấn, lửa giận trong lòng ngăn không được liền phát tiết ra, giống như một người chồng bắt được vợ mình ngoại tình, giận dữ hét: "Doãn Diệu Nhan, cô có tư cách gì để khi dễ Tuyết Liên.
Chính cô không phải cũng đang không minh bạch cùng người đàn ông khác hay sao!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...