Cảnh sát trẻ tuổi nhìn bóng dáng Mặc Yên đi xa liền quay đầu nói với cảnh sát trung niên: "Sao chúng ta lại dễ dàng cho cô ấy đi như vậy, mặc dù cô không đẩy Bạch Tuyết Liên, cũng không thể đại biểu cho việc đạo cụ không phải do cô ấy làm rớt."
Cảnh sát trung niên vỗ vỗ bả vai cảnh sát trẻ tuổi, trầm giọng nói: "Tôi đã đến hiện trường xem tình huống cụ thể.
Lúc ấy, Doãn Diệu Nhan đưa lưng về phía giá đựng đạo cụ.
Nếu trước đó cô ấy thật sự không biết tình huống, vậy không có khả năng cô ấy làm rớt đạo cụ.
Nhưng dựa theo cách nói của Bạch Tuyết Liên, Doãn Diệu Nhan dùng một công cụ gì đó đem đạo cụ rơi xuống đập về phía cô ta, chuyện này càng không có chứng cứ.
Ở hiện trường, chúng ta cũng không phát hiện vân tay của Doãn Diệu Nhan trên các công cụ đó."
Dừng một chút, cảnh sát trung niên híp mắt nhìn về phương xa, "Chúng ta chỉ có thể đem tầm mắt đặt ở trên đối tượng tình nghi Lý Nhiên.
Còn chuyện làm thế nào mà đạo cụ rơi xuống bay ra một khoảng, dừng ở bên người Bạch Tuyết Liên, cứ coi như đó là chuyện ngoài ý muốn đi.
Muốn đả thương địch thủ một ngàn, không nghĩ tới lại là tự tổn hại tám trăm.
Đây là một chiêu cờ kém nhất!"
Nói xong, cảnh sát trung niên lắc đầu trở về văn phòng, lưu lại cảnh sát trẻ tuổi không rõ nguyên do.
Cảnh sát làm sáng tỏ việc Doãn Diệu Nhan trong sạch.
Hơn nữa, còn nhanh chóng bắt giữ tiểu thịt tươi Lý Nhiên.
Cư dân mạng cảm thấy chuyển biến này cũng thần kỳ quá rồi.
Bất quá, nhân viên công tác của chương trình《 Thời gian nguy cơ》cảm thấy đây là chuyện nằm trong dự kiến.
Bọn họ vẫn luôn tin tưởng đạo diễn nhà mình.
Cho nên, đến khi phóng viên vây quanh phim trường, bọn họ cũng rất bình tĩnh mà tiếp nhận phỏng vấn.
Ánh đèn flash cùng tiếng chụp ảnh "răng rắc", "răng rắc" không ngừng, phóng viên đang phỏng vấn một vị nhân viên công tác của tổ tiết mục.
"Xin hỏi, cậu cảm thấy như thế nào về việc đạo diễn Doãn Diệu Nhan đi đến Cục Cảnh Sát?"
Nhân viên công tác mặt không biểu tình mà trả lời: "Phối hợp với cảnh sát là nghĩa vụ của mỗi công dân.
Đạo diễn của chúng tôi cũng là công dân bình thường.
Cảnh sát gọi cô ấy đến hỏi chuyện, cô ấy đến chẳng phải là điều hiển nhiên sao.
Chẳng lẽ mấy người dám không đi?"
Phóng viên bị nghẹn một chút, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định lại hỏi: "Chuyện Bạch Tuyết Liên tiểu thư bị thương thật sự không có quan hệ với đạo diễn Doãn Diệu Nhan sao?"
Nhân viên công tác vẫn cứ mặt không biểu tình mà trả lời: "Lúc ấy, chúng tôi cũng ở hiện trường, đều nhìn thấy tất cả.
Mấy người cảm thấy nếu thực sự là do đạo diễn của chúng tôi làm ra chuyện lớn như vậy, chúng tôi sẽ bao che cho cô ấy sao? Hơn nữa, đạo diễn của chúng tôi trăm công ngàn việc, làm gì có thời gian rảnh rỗi mà quản người khác.
Nếu cô muốn biết rõ thì cứ đi đến cục cảnh sát mà hỏi, ở đó có rất nhiều người có thể giải đáp thắc mắc của cô!"
Phóng viên vẫn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: "Vì sao thời điểm nói những lời này, cậu không có một chút biểu tình nào? Có phải trước đó đã chuẩn bị tốt lý do thoái thác hay không?"
Nhân viên công tác cực kỳ thong thả, trợn trắng mắt về phía phóng viên đang ép hỏi, mặt vẫn không biểu tình như cũ: "Đôi mắt của cô có vấn đề sao, không thấy vừa rồi trên mặt của tôi vừa mới dao động hay sao, chỉ là tôi không giỏi biểu lộ cảm xúc.
Đúng thật là cái hay không nói, toàn nói cái dở!" Nói xong, liền bỏ đi, chỉ lưu lại một bóng dáng quyến rũ.
Phóng viên:.
Một người đàn ông như anh, sao có thể nữ tính như vậy..
"Phốc, ha ha ha!" Ở trong phòng nghỉ, Mặc Yên dùng di động xem phát sóng trực tiếp.
Cô mắc cười muốn chết.
Không chỉ cô, đa số cư dân mạng chú ý đến chuyện này đều muốn cười đến chết, làn sóng bình luận một mảnh ha ha ha.
Mặc Yên cười đủ rồi, đứng dậy sửa sang lại quần áo một chút, nói với lông xù xù: "Chúng ta cũng nên đi an ủi nữ diễn viên đã cống hiến hết mình trong chuyện này một chút!"
Lông xù xù hỏi: "Bây giờ ngươi đi có ổn không?"
"Vừa vặn tốt, vừa lúc mang những người quan tâm đến cô ta cùng đi."
Mặc Yên vừa xuất hiện, lập tức bị phóng viên vây quanh.
Đối mặt với camera, Mặc Yên vẫn tươi cười thân thiết như cũ, cao giọng nói: "Tôi đang muốn đi đến bệnh viện thăm Bạch Tuyết Liên nữ sĩ, mọi người có muốn cùng tôi đến đó không?"
Các phóng viên một trận xôn xao, cuối cùng quyết định để mấy vị phóng viên thâm niên đi theo Mặc Yên đến bệnh viện.
Trên xe, các phóng viên nhịn không được dò hỏi Mặc Yên từ đầu đến cuối.
Mặc Yên trước sau đều biểu hiện thân thiện cùng chân thành, "Những chuyện tôi có thể nói đều đã nói.
Chỉ là, tôi cũng chỉ biết một phần sự việc, nên không thể phỏng đoán chân tướng.
Hiện tại, cảnh sát đang tra án, có chút tình huống còn chưa thể tiết lộ cho truyền thông.
Bất quá, tôi tin tưởng rất nhanh liền sẽ tra ra manh mối.
Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ cho Bạch tiểu thư một cái công đạo."
Phần lớn cư dân mạng xem phát sóng trực tiếp cũng là người hiểu lý lẽ.
Sau khi nghe Mặc Yên phát biểu xong, họ cũng đều cảm thấy hợp tình hợp lý, sôi nổi bình luận ở trên mạng.
【 Thoạt nhìn Doãn Diệu Nhan khiến cho người khác cảm thấy có hảo cảm.
Chuyện lần này có khả năng thật sự không có quan hệ với cô ấy.
】
【 Nhìn thái độ của nhân viên công tác đối với Doãn Diệu Nhan liền biết ngày thường cô ấy nhất định đối xử với người khác rất tốt.
】
【 Yên lặng chờ cảnh sát công bố chân tướng 】
Tới bệnh viện, biết được Bạch Tuyết Liên ở phòng bệnh nào, đoàn người Mặc Yên liền lặng lẽ lên lầu, nhưng vẫn chưa nhìn thấy phòng của Bạch Tuyết Liên.
"Chào cô, xin hỏi người bệnh của phòng này đi đâu rồi vậy?" Mặc Yên ngăn một hộ sĩ đang đi ngang qua để hỏi.
Hộ sĩ có chút không kiên nhẫn đáp: "Ai biết cô ta đi đâu.
Mấy người có phiền hay không.
Nơi này là bệnh viện, không phải là nhà cô ta.
Mới trật cái chân có một chút còn nháo lên đòi phải bó thạch cao, nháo đến mức mọi người đều biết.
Cả ngày ghét bỏ cái này, ghét bỏ cái kia.
Chúng tôi cũng không phải bảo mẫu nhà cô ta, còn giở trò sai sử nữa chứ?"
Vị hộ sĩ này trùng hợp phụ trách phòng bệnh của Bạch Tuyết Liên.
Mỗi ngày đều bị lăn lộn không nhẹ, tất nhiên oán khí không nhỏ.
Hôm nay, rốt cuộc cũng nhịn không được mà bạo phát.
Mặc Yên cùng các phóng viên đều sửng sốt.
Người xem của phòng phát sóng trực tiếp liên tục spam, bình luận toàn là "Bạch Tuyết Liên đã làm cái gì", "Sao lại thế này", "Cái gì trật chân", "chờ nghi vấn".
"Ách, chúng tôi tới thăm bệnh.
Ngày thường cô ấy đều không ở trong phòng sao?" Mặc Yên cười cười với nữ hộ sĩ táo bạo, uyển chuyển hỏi.
Thấy thái độ của Mặc Yên cũng không tệ lắm, tiểu hộ sĩ phát tiết một lúc cũng dần bình tĩnh lại, sau đó chỉ đường, "Ngày thường, vào lúc này, cô ta đều ở công viên nhỏ phía sau khu phòng bệnh.
Mấy người đi đến chỗ đó hẳn là có thể tìm được cô ta."
Mặc Yên nói cảm ơn, sau đó lại dẫn phóng viên đi xuống lầu đến công viên.
Quả nhiên, ở một cái góc bí ẩn gần ghế dài, liền thấy Bạch Tuyết Liên cùng tiểu trợ lý.
Chỉ thấy Bạch Tuyết Liên biểu tình kích động, trên mặt tràn đầy tức giận, không biết đang nói cái gì, sau đó bắt đầu động thủ véo cánh tay tiểu trợ lý, động tác không lớn nên nếu không chú ý sẽ không thấy được.
Chỉ tiếc, tất cả sự chú ý của đoàn người Mặc Yên đều tụ lại đây, nhìn chằm chằm hành động của cô ta.
Hơn nữa, mùa hè nóng nực, ăn mặc mỏng, cánh tay tiểu trợ lý bị véo ra vết đỏ rất là rõ ràng.
Ở trên mạng, người xem phát sóng trực tiếp đều sợ ngây người.
"Đây là bạo lực phải không"
"Tri nhân tri diện bất tri tâm"
"Tiểu trợ lý quá đáng thương"
Cư dân mạng lại tiếp tục spam.
Mặc Yên cũng không nghĩ tới, Bạch Tuyết Liên lại có thể tìm đường chết như vậy.
Hôm nay đi một chuyến, thu hoạch quả thực phong phú!
Có thể là ánh mắt của mọi người quá mức mãnh liệt, Bạch Tuyết Liên phảng phất cảm giác được cái gì, vừa quay đầu liền đối diện với camera.
Trên mặt rốt cuộc cũng không duy trì được sự đoan trang ưu nhã.
Cô ta kinh hoảng thất thố, sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt.
Chờ đến lúc nhìn thấy Mặc Yên, hận ý trong đáy mắt của Bạch Tuyết Liên liền nảy lên như thủy triều, giống như lưỡi kiếm bắn thẳng về phía cô.
Phóng viên bên cạnh Mặc Yên đều có thể cảm nhận được nỗi oán hận sâu sắc của cô ta.
Mặc Yên lại bất động như núi, mỉm cười nhìn Bạch Tuyết Liên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...