Xuyên Nhanh Nữ Phụ Ác Độc Đều Bị Ta Ngược


"Bang, bang!" Một chiếc xe lửa chậm rãi băng qua đồng ruộng đồi núi, một đường chạy về phương xa.

Đầu xe dâng lên khói trắng lượn lờ, cho dù cách rất xa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Ở thời đại này, xe lửa là một loại đồ vật mới, có lực hấp dẫn rất lớn đối với mọi người.

Người có khả năng đi xe lửa phần lớn là người có chút của cải.

Chưa kể đến những người có thể ngồi ở những toa xe cao cấp, bọn họ nhất định không phú cũng quý, là đại nhân vật ở một địa phương nào đó hoặc là người nhà của họ.
Trong một toa xe hạng hai, một thiếu nữ tuổi thanh xuân đang lẳng lặng nằm trên ghế mềm, cô mặc một kiện áo màu tím nhạt, váy màu tím đậm, mặt trên thêu hoa lan nhàn nhạt, thoạt nhìn vừa dễ thương lại nhanh nhẹn.
Mặc Yên bị một trận âm thanh kỳ quái làm cho bừng tỉnh.

Cô mở to mắt ngồi dậy, đầu tiên là nhìn bốn phía xung quanh, sau đó lại cúi đầu nhìn chính mình.
"Ta xuyên tới thời dân quốc sao?" Mặc Yên nhàn nhạt hỏi.

Thời điểm cô làm đạo diễn cũng đã từng quay loại kịch bản ở thời đại này, cho nên cũng có chút hiểu biết đối với cách ăn mặc cũng như những đồ vật ở đây.
Bất quá, chuyện khiến cô kinh ngạc chính là, không ngờ giọng nói mà cô phát ra lại vô cùng ngọt ngào dễ nghe.

Mặc Yên nhíu nhíu mày, đối với việc bản thân phát ra loại âm thanh nhu nhược này, cô cảm thấy không quá thích ứng.
"Không phải là thời dân quốc mà ngươi thấy trong thế giới kia, bất quá cũng là thời đại không khác biệt lắm.


Tiểu Yên Nhi, ngươi lại đoán xem, thân phận của ngươi là gì.

Nếu như ngươi đoán sai, thế giới này ta sẽ không trợ giúp ngươi!" Lông xù xù rung đùi đắc ý nói.
Mặc Yên: Cái này gọi là uy hiếp sao?
Mặc Yên cẩn thận quan sát một phen, "Xem loại ghế ngồi này, nguyên chủ xuất thân từ một gia đình không phú cũng quý.

Bất quá, bộ quần áo này của cô ấy tuy vừa nhỏ lại có chút cũ, nhưng cũng may là sạch sẽ.

Hẳn là một tiểu thư không được sủng ái! Nha hoàn cũng không thể ngồi một mình một ghế! Đúng không?"
Lông xù xù cười hì hì hỏi, "Như thế nào, ngươi phát hiện cái gì sao?"
"Trên tay của cô ấy có một vết chai, xem hình thái cùng vị trí của vết chai này, cô ấy hẳn là một bác sĩ!" Cái phát hiện này làm Mặc Yên cảm thấy có chút ý tứ, "Còn có đồ vật lạnh lẽo kề sát ở trên đùi, nếu ta đoán không nhầm, thì hẳn là một khẩu súng!" Quả nhiên, Mặc Yên nhấc váy lên liền thấy một khẩu súng lục nhỏ tinh xảo.
"Đều đoán đúng! Ta biết Tiểu Yên Nhi sẽ không làm ta thất vọng mà!" Lông xù xù cao hứng nói.
"Vừa lòng chưa? Ngươi mau nắm chặt thời gian để nói cốt truyện đi!" Mặc Yên cạn lời mà trợn trắng mắt.

Bây giờ nó còn có thời gian ở chỗ này chơi trò đoán mò nữa chứ! Chút nữa gặp chuyện bất ngờ thì lại khiến cô trở tay không kịp.

Đây cũng không phải là một thời đại phân rõ phải trái, mạng người ở chỗ này còn không bằng ở thời cổ đại đâu!
"Bình tĩnh nào! Ta nói ngay đây!" Lông xù xù vui vẻ nói.

Đây là một thời đại cùng loại với thời đại dân quốc, không chỉ có quân xâm lược tới đây tàn sát bừa bãi, mà còn có quân phiệt có thế lực cai trị ở nhiều nơi.

Hiện tại nhiều loại đồ vật du nhập vào trong nước, dẫn đến cục diện nửa cũ nửa mới.
Nguyên chủ tên là Phó Phái Nhu, phụ thân là Phó Văn Xương, thương nhân kinh doanh vật dụng kiểu mới nổi danh phương bắc.

Tất cả xí nghiệp của ông ta đều có tên là Văn Xương, trong đó bao gồm cửa hàng trang sức, cửa hàng quần áo, tiệm cơm Tây và nhiều loại sản nghiệp khác.

Địa điểm kinh doanh chính là ở thành phố Huy Châu, nhà lớn Phó gia cũng nằm ở đó.
Phó Phái Nhu là hài tử do nguyên phối* đầu tiên của Phó Văn Xương sinh, chẳng qua thân thể của nguyên phối không tốt, đã qua đời từ rất sớm.

Sau này, Phó Văn Xương trở nên giàu có, lại cưới thêm một vị phu nhân mới.

Tân phu nhân sinh hai gái một trai, Phó Phái Nhu liền trở thành người ngoài trong căn nhà này.

Tân phu nhân thổi gió đầu giường, tra cha** liền đưa Phó Phái Nhu về nông thôn, quê quán của ông.
*vợ cả
**giống như kiểu tra nam, là người cha xấu xa, tệ bạc
Lúc này, cũng là vì tra cha muốn hối lộ cục trưởng cục tài chính mới nhậm chức, cho nên mới nhớ tới nữ nhi tiện nghi còn ở quê, muốn gả cô cho nhi tử ngốc nhà cục trưởng cục tài chính để đổi lấy sự cho phép của cục tài chính để ông ta mở rộng sản nghiệp.

Đại nữ nhi do tân phu nhân sinh ra - Phó Thiên Kiều chủ động đến đón trưởng tỷ về nhà, dọc theo đường đi vô cùng chiếu cố Phó Phái Nhu, lấy được tín nhiệm của Phó Phái Nhu.
Phó Thiên Kiều giành cứu được thiếu soái quân đội Bắc Hoa, người vốn dĩ được Phó Phái Nhu cứu.

Hơn nữa, cô ta còn bôi đen Phó Phái Nhu ở trước mặt thiếu soái, dẫn tới hai người vốn dĩ có duyên phận lại bước lên con đường vô duyên với nhau.

Mà Phó Thiên Kiều thành công đạt được ưu ái của thiếu soái.
Phó Phái Nhu tìm được công việc ở bệnh viện, muốn dựa vào việc tiếp xúc với người ở tầng lớp cao để thoát khỏi vận mệnh gả cho ngốc tử.

Nhưng bởi vì một sự cố mà làm chết người, lại bị người nhà của người chết đánh gãy gân tay, khiến cho cô ấy không thể làm bác sĩ được nữa, danh dự cũng bị hao tổn bởi chuyện này.
Nhà cục trưởng cục tài chính đến từ hôn, Phó Phái Nhu bị người khác hạ dược, thất thân với nhi tử ngốc của cục trưởng cục tài chính.

Tuy rằng cục trưởng cục tài chính rất tức giận, nhưng cũng đành phải đáp ứng hôn sự này.

Từ đây, Phó Phái Nhu liền phải trôi qua những ngày nước sôi lửa bỏng, không chỉ bắt cô làm việc nặng nề dơ bẩn, mà cô còn bị đánh chửi cùng với việc thiếu ăn thiếu mặc.
Hôn lễ của Phó Thiên Kiều với thiếu soái, cô ta cố ý gửi thiệp mời cho Phó Phái Nhu.

Phó Phái Nhu vui mừng tham gia, không ngờ lại nghe từ miệng Phó Thiên Kiều toàn bộ chân tướng của cuộc đời thảm hại của mình.

Dưới sự giận dữ, Phó Phái Nhu muốn bóp chết Phó Thiên Kiều, cuối cùng lại bị thiếu soái đánh chết, kết thúc đoạn nhân sinh ngắn ngủi này.
Mặc Yên nghe xong nguyên cốt truyện liền thổn thức không thôi, "Ta vốn nghĩ một cô gái vừa có y thuật vừa có súng lục, hẳn sẽ là một người vô cùng lợi hại! Không ngờ từ đầu tới cuối cô ấy cũng không biết người hại cô ấy là ai! Cũng không biết y thuật cùng súng lục của cô ấy được lấy từ đâu nữa? Chỉ dựa vào một mình cô ấy là không có khả năng!" Mặc Yên nói uyển chuyển, không nói thẳng là là cô gái này thực sự ngu ngốc!
"Nguyên cốt truyện không có nói qua, có thể là gặp kỳ ngộ nào đó! Tuy rằng cô ấy biết rất nhiều chuyện, nhưng bản chất vẫn là một cô gái nhỏ đơn thuần.


Hơn nữa, Phó Thiên Kiều vẫn luôn đối xử với cô ấy đặc biệt tốt từ đầu đến cuối! Không ngờ cô ta có thể giả vờ tốt như vậy!" Lông xù xù bĩu môi, biểu đạt sự khinh thường của nó đối với loại phụ nữ dối trá làm ra vẻ này.
Mặc Yên đứng dậy, mở cửa sổ ra, "Hôm nay nóng như vậy, sao lại không mở cửa sổ ra chứ!"
Thời tiết tháng sáu tháng bảy thật sự oi bức, đặc biệt là ở trong loại không gian kín nhỏ hẹp như thế này, cả người đều cảm thấy ngột ngạt.

Mặc Yên hoài nghi Phó Phái Nhu là bị nóng làm cho hỏng đầu óc.
Lúc này, sắc trời bên ngoài đã tối.

Thời đại này, điện còn chưa được phổ biến, ngoại trừ xe lửa sáng đèn, xung quanh là một mảnh đen nhánh.

Mặc Yên vừa mới quay người lại muốn đi bật đèn, liền cảm giác sau lưng truyền đến tiếng hít thở rất nhỏ.

Có người leo vào từ cửa sổ đang mở.

Trong khoảnh khắc, một đồ vật cứng rắn được đặt lên eo của cô.
"Đừng nhúc nhích!" Một giọng nam xa lạ truyền đến từ sau lưng, hơi thở xẹt qua bên tai Mặc Yên, trên lỗ tai của cô dựng lên một tầng lông tơ bởi vì chịu kích thích.
Mặc Yên không nói gì, cô ngửi thấy một mùi máu tươi nhàn nhạt.

Người đàn ông này bị thương.
Trong những toa xe khác ở phía xa, mơ hồ truyền đến tiếng hét phẫn nộ cùng tiếng vang kịch liệt của đồ vật rơi xuống mặt đất, cùng với tiếng gào kinh hoảng thất thố của hành khách, tựa hồ như đã xảy ra chuyện gì đó.

Những thanh âm đó càng ngày càng gần, có lẽ lập tức sẽ đến toa xe của cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui