Cảnh Tư nghe vậy liền đứng bảo hộ trước Mặc Yên, sợ Tả Phiên Phiên đột nhiên nổi điên, làm Thanh Thanh của hắn bị thương.
Mặc Yên buồn cười nhìn Cảnh Tư đứng ở phía trước.
Đây là lần đầu tiên nàng tránh ở phía sau người khác đó! Giơ tay vỗ bả vai Cảnh Tư, Mặc Yên đi đến trước mặt Tả Phiên Phiên, nàng có một ít hoài nghi muốn chứng thực một chút.
"Ngươi còn nhớ rõ bản thân là ai sao?"
Vốn dĩ cả người Tả Phiên Phiên còn đang run rẩy, tựa hồ tùy thời đều có thể phát ra công kích, nhưng đột nhiên bị hỏi như vậy liền ngây ngẩn cả người, "Ta là ai? Ta là ai? Ta là Tả Phiên Phiên! Không đúng, Tả Phiên Phiên đã chết rồi! Ta là ai? Ta là..
Ta là Ni Nhã công chúa! Ta là công chúa! Ca ca đâu? Ta muốn tìm ca ca!"
Cảnh Tư không hiểu mà nhìn Mặc Yên, Mặc Yên chỉ vào đầu mà giải thích, "Cổ trùng ảnh hưởng đến đại não của nàng ta, ký ức của nàng ta bị hỗn loạn!"
"Thanh Thanh, nàng đến bên cạnh ta! Nàng ta có thể đang giả vờ! Vừa nãy nàng cũng đã nghe nàng ta nói chuyện rồi, hoàn toàn không giống như một người bị hỗn loạn ký ức!" Cảnh Tư vẫn không quá tin tưởng, dù sao trước đây Tả Phiên Phiên đã giả vờ rất nhiều năm, rất biết diễn kịch.
Thật ra Mặc Yên cũng chỉ có chút hoài nghi, cho nên mới bảo lông xù xù làm kiểm tra đo lường, kết quả phát hiện cổ trùng không ngừng phá hủy đại não của Tả Phiên Phiên, phá hủy thân thể của nàng ta, thậm chí còn huỷ hoại dung mạo của nàng ta.
Nàng ta chỉ dựa vào hận ý mãnh liệt để chống đỡ.
Nói cách khác, hoàng thất Xiêm La quốc đều bị lừa! Khống cổ chi thuật* mà bọn họ vẫn luôn muốn dựa vào để xưng bá thiên hạ đều là giả!
*kỹ thuật điều khiển cổ trùng
Mặc Yên: Ai thiếu đạo đức như vậy! Cái này không phải là tai họa sao!
"Đừng lo lắng! Nàng ta không phải giả vờ! Huynh có thể trở thành nhà tiên tri đấy, nàng ta thật sự đã trở thành một kẻ điên!" Mặc Yên nắm lấy tay Cảnh Tư, vẻ mặt "một lời khó nói hết" mà nhìn hắn.
Tuy rằng Cảnh Tư không hiểu "nhà tiên tri" có nghĩa là gì, nhưng hắn nghe rõ Thanh Thanh có nói, Tả Phiên Phiên thật sự điên rồi!
"Cẩn thận!" Cảnh Tư liếc mắt một cái, vừa lúc nhìn thấy Tả Phiên Phiên đánh về phía Mặc Yên.
Hắn ôm eo Mặc Yên, nhảy vọt qua một bên.
Sau khi buông Mặc Yên ra, hắn rút kiếm đâm về phía Tả Phiên Phiên.
Tả Phiên Phiên vừa né tránh, vừa cười ha ha, "Ta biết ngươi! Ngươi là Úc Thanh! Là kẻ thù của ta! Ta muốn giết ngươi!" Nói xong, Tả Phiên Phiên liền khống chế cổ trùng ngăn Cảnh Tư lại, phi thân đánh úp Mặc Yên.
Cảnh Tư bị cổ trùng vây quanh, không có biện pháp để phân thân, trong lòng nôn nóng, chỉ có thể vung kiếm không ngừng chém đám cổ trùng xuống mặt đất.
Đáng tiếc, hiệu quả cực kỳ nhỏ, càng ngày càng có nhiều cổ trùng vây quanh hắn.
Lý Ngạn - cái tên cáo già kia đã sớm thừa dịp không ai chú ý mà chạy trốn.
Mặc Yên đưa tay ra, Lãng Nhật hiện thân, màu đỏ trên thân đao phảng phất như một ngọn lửa đang thiêu cháy, phóng ra nhiệt độ làm người ta sợ hãi.
Cổ trùng xung quanh cảm giác được nguy hiểm, chạy tán loạn khắp nơi.
Mặc Yên chém một đao về phía Tả Phiên Phiên, thân đao vừa tiếp xúc với áo choàng đen của Tả Phiên Phiên, áo choàng liền lập tức bốc cháy.
Tả Phiên Phiên hoảng loạn, ném áo choàng xuống mặt đất, lộ ra khuôn mặt bị cổ trùng phản phệ làm cho lồi lõm.
Ở trong không gian, lông xù xù hít một ngụm khí lạnh.
"A! Mặt của ta! Mặt của ta! A! Ta muốn móc đôi mắt của các ngươi! Chém rớt đầu lưỡi của các ngươi! Như vậy liền không có ai biết chuyện ta bị hủy dung! Ca ca cũng sẽ không biết! Ca ca vẫn sẽ yêu thương ta như trước! Không! Ta không muốn hủy dung! Ta không còn mặt mũi để đi gặp ca ca!" Nói xong, Tả Phiên Phiên giống như đang lâm vào hồi ức, bụm mặt ngồi xổm trên mặt đất, khóc rống thất thanh.
Lãng Nhật ở trong tay Mặc Yên đong đưa lúc lắc, như đang cầu khen ngợi.
Mặc Yên buồn cười, vỗ vỗ thân đao, khen một câu, "Ngươi giỏi nhất!"
"Sao ta lại cảm thấy cảm tình của nàng ta đối với ca ca không bình thường nhỉ?" Mặc Yên hỏi lông xù xù.
Lông xù xù muốn nói lại thôi, "A! Ngươi đã nhìn ra rồi! Nàng ta và vương quân ca ca của nàng ta đã sớm không minh bạch! Nói đến cái này, ngươi biết vì sao nàng ta đến Huyễn Hải quan để diệt trừ binh lính của Xiêm La quốc không? Bởi vì những người đó đều là người bên phía vương hậu.
Đối đãi với tình địch, đương nhiên là không thể nương tay!"
Mặc Yên: Cái vòng này thật loạn!
Tả Phiên Phiên ngẩng đầu, cười rộ lên, "Gương mặt của ngươi thật đẹp! Ta muốn lột da mặt của ngươi xuống, mang ở trên mặt của ta, như vậy ta liền có thể đi tìm ca ca!"
"Ây da ~ thật là ác độc! Tiểu Yên Nhi, ngươi còn chờ cái gì? Nhân cơ hội này, mau chóng lấy mảnh nhỏ oán khí về đi!" Lông xù xù ghét bỏ liếc nhìn Tả Phiên Phiên, sau đó liền lập tức quay đầu, cảm giác hai mắt của nó đã bị bạo kích, thật là quá xấu!
Mặc Yên xoay cổ tay, dùng sống đao đánh lên đầu gối cùng khuỷu tay của Tả Phiên Phiên, khiến cho xương cốt của nàng ta vỡ vụn, biến thành phế nhân, giống như một bãi bùn lầy nằm liệt trên mặt đất.
Nàng ta đau đến mức phát ra từng tiếng kêu thảm thiết, khuôn mặt vốn đã bị hủy dung càng thêm dữ tợn.
Mặc Yên thu hồi đao, bàn tay đặt trên đỉnh đầu Tả Phiên Phiên, một lực lượng vô hình thần bí thoát ra từ thân thể của Tả Phiên Phiên, cuối cùng thành công đi vào trong lòng bàn tay của Mặc Yên.
Trong nháy mắt, oán khí mang theo mảnh nhỏ ký ức liền tràn ngập trong đầu óc Mặc Yên.
Vẫn là cái chiến trường kia.
Lúc này đây, nàng thấy không trung là một mảnh đen như mực, giống như đang ấp ủ một lực lượng cực kỳ khủng bố.
Lực lượng kia tựa hồ có thể hủy thiên diệt địa, đang từ từ hội tụ lại.
Chiến trường kia còn có một hình ảnh mơ hồ, thoạt nhìn như là một đám người.
Chỉ là Mặc Yên nhìn không rõ diện mạo của bọn họ, nhưng Mặc Yên có thể cảm giác được, cổ lực lượng kia cũng không phải xuất phát từ bọn họ.
Sẽ là ai? Ai sẽ có lực lượng cường đại như vậy? Hai bên giao chiến là ai?
Mặc Yên cảm thấy càng có nhiều bí ẩn quấn quanh trong đầu nàng, chờ nàng cởi bỏ từng chút từng chút.
Cái quá trình này có thể sẽ rất dài, nhưng cũng may là nàng rất có kiên nhẫn, cũng cảm thấy hứng thú đối với việc này.
Cảnh Tư yên lặng đứng ở bên người Mặc Yên.
Vừa rồi, thời điểm oán khí hoàn toàn đi vào lòng bàn tay của Mặc Yên, trong mắt hắn xẹt qua một ánh sáng nhạt, thoáng qua liền biến mất.
Cùng lúc đó, ở một cảnh giới không xác định, trong cung điện được bao bọc bởi những luồng khí trắng xóa, một nam nhân mặc áo giáp kim sắc đang nằm trên giường băng, khuôn mặt của hắn an tường tựa hồ như đang ngủ say, mặt mày tràn đầy chính khí nghiêm nghị, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng thể hiện rõ uy nghiêm.
Cho dù hai mắt nhắm chặt, nhưng cũng càng làm cho người ta muốn tìm tòi nghiên cứu thần thái trong mắt của hắn.
Bên mép giường băng có một con chim đang nằm bò ở đó, vừa giống rồng lại vừa giống phượng.
Thời điểm đầu sắp đụng vào mép giường, con chim kia đột nhiên bừng tỉnh, lắc lắc đầu, ánh mắt mê ly nhìn nam tử trên giường, nhận thấy không có dị thường, liền kêu lên hai tiếng rồi lại ngủ tiếp.
Mặc Yên thoát ra khỏi mảnh nhỏ ký ức, Cảnh Tư mở miệng hỏi, "Thanh Thanh, giải quyết nữ nhân này như thế nào? Giết sao?"
"Không, hiện tại nàng ta đã biến thành cái dạng này, sống còn khó chịu hơn chết Không phải nàng ta muốn nhìn thấy ca ca sao? Chúng ta làm chuyện tốt, đưa nàng ta trở về đi!" Tả Phiên Phiên đã vô dụng, cũng sẽ không tạo thành bất luận uy hiếp gì.
Mặc Yên bỗng nhiên thiện tâm, quyết định buông tha cho nàng ta.
Cảnh Tư sai thị vệ nâng Tả Phiên Phiên xuống núi, sau đó cùng Mặc Yên trở về khách điếm.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...