Nghĩ đến đây, Cảnh Tư yên lòng.
Thanh Thanh có khả năng cao là tự mình đi.
Vì thế, hắn lập tức phái người đi điều tra tin tức.
Mấy ngày sau, Mặc – đang được người khác lo lắng - Yên đang ngồi trong một quán trà ở ngoại ô Tây Nam.
Nàng không nhanh không chậm mà uống trà, còn ngồi ở một bên nghe người qua đường trời nam biển bắc đàm luận chuyện mới mẻ.
Địa phương này là nơi giao nhau của nhiều quốc gia, không thuộc quyền quản lý của bất kỳ quốc gia nào, là một địa phương ngư long hỗn tạp, thường xuyên xảy ra trộm cướp, đương nhiên cũng là địa phương dễ dàng tìm hiểu tin tức nhất.
Chỉ cần ngươi chịu bỏ tiền, thì sẽ có người giúp ngươi thu thập các loại tin tức.
"Này, các ngươi có nghe nói không? Xiêm La quốc phái 50 vạn binh mã tấn công Nhạn Nam quan của Đại Dận, một mình tướng quân thủ thành của người ta đã quật ngã hết đám binh lính đó! Nghe nói vương quân Xiêm La quốc đã vô cùng tức giận, chém chết một đám người!" Một nam nhân có ria mép kêu lên.
"Chỉ một người mà đánh gục cả 50 vạn đại quân? Ái chà! Ngươi nói dối mà cũng không biên soạn kịch bản tử tế.
Chuyện này vừa nghe liền biết là giả!" Một đại hán bĩu môi, cộc cằn nói.
Ria Mép đập bàn, "Ngươi không tin thì thôi! Ngươi chưa từng hỏi thăm qua là ta làm cái gì à! Tin tức của ta trước nay đều không có chuyện giả! Chỉ là nghe nói đó là một nữ nhân trẻ tuổi! Tuy rằng nữ nhân này còn trẻ, nhưng chức quan cũng không nhỏ! Người ta chính là tướng quân nhị phẩm!"
"Thật sự sao? Trên đời này còn có nữ nhân lợi hại như vậy! Người kia phỏng chừng không phải nữ hán tử thì cũng là con cọp mẹ, không ai dám cưới!" Khách nhân ở quán trà nghị luận sôi nổi, hiển nhiên cảm thấy vô cùng hứng thú với vị nữ tướng quân này.
Đương sự Mặc Yên: .
Nàng chỉ vừa mới quay đầu một cái, Tả Phiên Phiên đã không thấy tăm hơi.
Nàng đi theo phương hướng Tả Phiên Phiên chạy trốn mà tìm đến nơi này.
Kết quả chẳng những không tìm được người, mà còn phải nghe một đống lời chỉ trích.
Hiện tại, nàng mới phát hiện, ngày thường lông xù xù vẫn còn rất hữu ích, không chỉ có thể truy tìm tung tích, phát sóng hiện trường trực tiếp, chế đan dược, mà còn có thể tám chuyện giải buồn, thật đúng là một thứ cần thiết khi du lịch! Đáng tiếc, Lông – đa chức năng – xù xù đã được nàng cấp phép nghỉ ngơi, nàng cũng ngại chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của nó.
Vốn dĩ nàng chỉ coi nó như lao động trẻ em, nhưng hiện tại tăng ca một mình làm cho nàng cảm thấy mệt mỏi chịu không nổi!
Mặc Yên nhìn lướt qua Ria Mép, trong mắt xẹt qua một tia hàn quang, đúng là xe đến trước núi ắt có đường!
Ra khỏi quán trà, Ria Mép chở hàng hóa của mình đi về phía Nam.
Đi được nửa đường, gã nhìn thấy một cô nương khoanh tay trước ngực, chờ ở ven đường, ngăn cản đường đi của gã.
"Ngươi muốn làm gì?" Ria Mép cảnh giác hỏi.
Ở loại địa phương này, bất cứ ai cũng không thể coi khinh, nếu không sẽ bị bỏ mạng lúc nào không biết.
Mặc Yên mỉm cười đi tới, "Đừng sợ! Tuy rằng ta chặn đường, nhưng tuyệt đối không phải là cướp! Ta cảm thấy ngươi có tin tức mà ta muốn biết, cho nên mới cố ý chờ ngươi ở chỗ này, muốn làm một cái giao dịch!"
Ria Mép nhìn xung quanh, lúc này mới nhỏ giọng hỏi: "Ngươi muốn hỏi cái gì? Một tin tức mười lượng bạc!"
"Lúc nãy, ở quán trà ta có nghe ngươi nói chuyện, tựa hồ ngươi biết rõ cuộc chiến của Xiêm La quốc với Đại Dận như lòng bàn tay, vậy ngươi biết chủ tướng lãnh binh của Xiêm La quốc, Ni Nhã công chúa chứ! Ta muốn biết vị trí hiện tại của nàng ta." Mặc Yên cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng ý đồ của mình.
Ria Mép nhíu chặt mày, do dự nói, "Cái này.."
"Như thế nào? Ngươi không biết hay là không dám nói? Hay là chuyện này cần thêm tiền?" Đôi mắt Mặc Yên híp lại, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Ria Mép bị ánh mắt của nàng làm cho giật mình, lắp bắp nói: "Chuyện này thật sự là ta không rõ lắm! Ta cũng chỉ có thể căn cứ vào một ít tình huống để đoán.
Ta sợ đoán sai, đến lúc đó ngươi lại đến tìm ta tính sổ!"
Từ trong ngực, Mặc Yên móc ra một bao bạc, ném cho hắn, "Ngươi cứ việc nói! Mặc kệ nói đúng hay không, ta đều bảo đảm sẽ không tìm ngươi gây phiền toái! Hơn nữa, túi bạc này cũng là của ngươi!"
Ria Mép vừa nghe thấy lời này, vui vẻ nhận lấy bạc, đối với Mặc Yên cũng thân cận hơn, "Cô nương, nếu ngươi thật sự như vậy, ta liền nói thật với ngươi! Ni Nhã công chúa này cũng không phải là người tốt! Ta nghe nói, hoàng thất Xiêm La quốc đã từng có được một quyển sách tu luyện cổ thuật.
Ni Nhã công chúa đang tu luyện loại tà thuật này, còn dùng nó trên chiến trường đánh với Đại Dận.
Kết quả, không ngờ tướng quân thủ thành của người ta võ công cao hơn một bậc, đánh bại nàng ta, nàng ta hốt hoảng bỏ chạy đi rồi! Ngày đó, ta vừa lúc đi ngang qua, tránh ở phía sau triền núi nhìn thấy rõ ràng, nàng ta chạy về phía nam! Hiện tại nàng ta ở đâu thì ta cũng không biết!"
Nói xong câu đó, hắn lại quay đầu nhìn bốn phía, "Bất quá, ở phía nam ta có nghe được một tin tức, Huyền Hải quan ở phía Nam biên quan Đại Dận vốn dĩ đã thua vài trận, hẳn là sắp không thủ được nữa, nhưng không biết vì sao gần đây lại thắng liên tiếp vài trận, nghe nói là bởi vì tướng sĩ công thành lại vô duyên vô cớ mà ngã xuống! Ta vừa nghe liền biết là trúng cổ trùng!"
"Ý của ngươi là chuyện này có quan hệ với Ni Nhã công chúa? Nhưng vì sao nàng ta lại giúp đỡ đối thủ để đối phó với người một nhà chứ?" Mặc Yên khó hiểu hỏi.
Ria Mép xua xua tay, "Chuyện này ta cũng không biết! Dù sao, những thứ ta biết đều đã nói cho ngươi! Ngươi tự xem mà làm đi!" Nói xong, gã liền mang theo hàng hóa chạy đi.
Mặc Yên cẩn thận suy nghĩ một chút, quyết định đi Huyền Hải quan thử vận may.
Thị vệ mang theo bức họa của Mặc Yên hỏi thăm khắp nơi, rốt cuộc ở gần quán trà cũng có được tin tức, có người thấy nữ tử trên bức họa đi về phía Nam rồi.
Sau khi Cảnh Tư nghe tin tức được báo lại, lại liên tưởng đến chuyện ở Huyền Hải quan phía Nam, trong lòng nảy ra một ý, liền phân phó Lâm Thành bảo vệ tốt Nhạn Nam quan, bản thân hắn đến chuồng ngựa phủ tướng quân tìm Vô Ảnh.
"Vô ảnh! Chủ nhân vô lương tâm của ngươi đã bỏ hai chúng ta mà chạy một mình, chúng ta đi tìm nàng trở về đi!" Cảnh Tư vuốt đầu Vô Ảnh, u oán nói.
Vô Ảnh phát ra tiếng phì phì trong mũi như đáp lại hắn.
"Bất quá, ta nhớ rõ, trước khi rời khỏi kinh thành, ta nói ngươi bảo hộ nàng cho thật tốt.
Kết quả thì sao, nàng thì mất tích, mà ngươi còn ở chỗ này thảnh thơi ăn cỏ!" Cảnh Tư mang theo bộ dáng "ngươi cô phụ phó thác của ta" mà răn dạy nó.
Vô ảnh nâng chân, lắc lắc cái đuôi, đôi mắt liếc về một bên, làm bộ không nghe thấy.
"Thôi! Ta cũng không thể mong đợi một con ngựa như ngươi có thể nghe hiểu được tiếng người!" Cảnh Tư cởi dây cương của Vô Ảnh, xoay người lên ngựa.
Vô Ảnh: Ngươi đang kì thị chủng tộc!
Đang ở trên đường, Mặc Yên đột nhiên cảm thấy ngứa mũi, không tự chủ được mà hắt xì một cái.
Nàng xoa xoa cái mũi, nói thầm, "Ai mắng ta ở sau lưng?"
"Là ta nghĩ đến ngươi!" Ở trong không gian, lông xù xù cao hứng nhảy nhót, giơ một móng vuốt nhỏ đầy lông lên, "Tiểu Yên Nhi, lâu rồi không gặp, ngươi có nhớ ta hay không?"
Mặc Yên vừa nghe thấy giọng của lông xù xù, cảm động muốn khóc, "Lông xù xù, rốt cuộc thì ngươi cũng đi ra rồi! Mau giúp ta xem thử, Tả Phiên Phiên đang ở đâu?"
"Ta vừa mới ra đã bị ngươi bắt làm việc rồi!" Lông xù xù lẩm bẩm trong miệng, việc trên tay không ngừng, "A, rất gần ngươi! Ở phía nam!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...