Vào đêm.
Cách quân doanh Đại Hạ gần trong gang tấc.
"Người nào?!"
Phong Hoa cùng Dạ Linh cưỡi ngựa đuổi lại gần, bị binh lính giơ hồng anh thương ngăn lại.
Dạ Linh là đệ nhất ám vệ bên người Tiêu Phượng Đình, nhưng lại không phải mỗi người đều nhận ra hắn.
Càng không cần nói đến loại tiểu tướng thủ vệ này, liền tư cách nhận thức hắn đều không có.
Cho nên, muốn dựa vào mặt để tiến vào quân doanh, hầu như không thể thực hiện được.
Cũng may, Dạ Linh sớm có chuẩn bị.
Chỉ thấy nam tử hắc y từ bên hông móc ra một khối lệnh bài màu kim sắc, binh lính thủ vệ vừa thấy lập tức thu hồi hồng anh thương trong tay, thái độ trở nên vô cùng cung kính:
"Nguyên lai là Dạ Linh đại nhân bên người Vương gia, mới vừa rồi nhiều gì đắc tội, mong ngài lượng thứ, mau mau mời vào.
"
"! "
Dạ Linh nhấp nhấp môi mỏng, thu hồi kim lệnh, không nói gì, chỉ xoay người xuống ngựa.
Sau đó, đi đến bên người Phong Hoa, tự mình nắm lấy dây cương trên ngựa nàng.
Nhìn thấy một màn này binh lính thủ vệ trong lòng hơi hơi kinh ngạc, không nhịn được liếc nhau một cái.
Vị này một thân bộ dáng công tử tiêm tú, rốt cuộc có địa vị gì?
( có Phong Hoa đang cải trang á mọi người)
Nhiếp Chính Vương điện hạ đào tạo đệ nhất ám vệ bên người, thế nhưng đối xử với ' hắn ' cung kính như thế.
!
"Nương nương, hôm nay Vương gia cùng Từ tướng quân đi ra ngoài thăm dò địa hình, tính thời gian, nói vậy thực mau liền trở về, ngài chờ ở đây một chút.
Thuộc hạ liền ở ngoài trướng, ngài có việc cứ gọi thuộc hạ đến là được.
"
Dạ Linh đưa Phong Hoa vào doanh trướng của chủ soái nghỉ ngơi, chính mình lui đi ra ngoài.
So với hoàng cung Đại Hạ hoa mỹ huy hoàng, nơi này, doanh trướng của đội quân đang đánh trận có thể xưng với từ! đơn sơ.
Nhìn quanh bốn phía ——
Thư án, ghế tựa, bản đồ địa hình.
Giường gỗ, bàn ghế, đèn dầu hoả.
Lại không có cái gì khác.
Phong Hoa như thế nào đều không thể đem loại địa phương thô bỉ đơn sơ này, cùng vị kia với những bộ xiêm y dù là bình thường nhất đều phải dùng đến Tử Nghê cẩm mềm mại nhất, xứng bằng chỉ vàng trân quý, dùng tay nghề chuyên nghiệp tinh tế nhất của tú nương, dệt thêu mà thành liên hệ ở bên nhau.
Nàng giơ tay cầm lên thẻ tre đặt trên thư án, mặt trên hẳn đều là quân tình cơ mật.
Phong Hoa tâm nói, Dạ Linh đó không khỏi đối với nàng cũng quá mức yên tâm đi, lại cứ như vậy trực tiếp lui ra ngoài, chẳng lẽ không sợ nàng nhìn lén, tiết lộ quân tình sao a?
Không nghĩ tới, Dạ Linh tuy rằng xem mặt mày nặng nề lạnh băng, lại không ngu dốt, nếu không như thế nào sẽ trở thành thủ lĩnh ám vệ bên người Nhiếp Chính Vương Tiêu Phượng Đình đâu?
Dạ Linh có suy tính của chính mình ——
Một là, hắn cảm thấy khuê các cao thúc, nữ tử ở lâu trong chốn thâm cung, chưa chắc hiểu được mấy thứ này.
Hai là, Khương Tự Cẩm không chỉ là Thái Hậu hoàng triều Đại Hạ, càng là con dân của Đại Hạ, tiết lộ quân tình không thể nghi ngờ mang tội danh phản quốc, ai sẽ ngu xuẩn đến nỗi tự hủy trường thành?
Ba là!
Lấy cách đối xử đầy coi trọng cùng tin tưởng của Vương gia nhà mình đối với Thái Hậu nương nương, nếu Thái Hậu nương nương thật sự muốn xem, nói vậy Vương gia! cũng sẽ không cự tuyệt.
Cho nên, hắn cần gì phải ở trong mắt nữ chủ nhân tương lai này, đi đảm nhận vai ác nhân chứ?
Phong Hoa vốn không tính toán ' dò hỏi ' cái quân tình gì, chỉ nhàm chán tùy tay lật lật, liền chuẩn bị đem thẻ tre thả lại.
Ai ngờ, mấy phong thư bị mở ra, khiến giấy viết thư không cẩn thận rơi xuống nền đất.
Phong Hoa hơi hơi khom lưng, duỗi tay nhặt lên.
Ánh mắt trong lúc lơ đãng đảo qua, xuyên thấu qua ánh sáng u ám của hoàng hôn, Phong Hoa thấy trên giấy viết thư! toàn những nét chữ quen thuộc.
!
Tiêu Phượng Đình giục ngựa mà về, binh lính thủ vệ đem tin tức Dạ Linh đã đến bẩm báo lên.
Tiêu Phượng Đình hơi hơi nhăn lại đôi mi tinh xảo.
Dạ Linh tới?
Không phải đã để hắn lưu lại hoàng đô bảo hộ Khương Tự Cẩm sao?
Chẳng lẽ!
Nhớ tới nội dung trong lá thư hôm qua——
Thái Hậu nương nương phượng thể bị bệnh nhẹ, nhiều ngày đóng chặt cửa cung chưa ra.
Một cổ dự cảm bất an, hiện lên trong lòng.
Bất quá trong nháy mắt, nam tử thân khoác cẩm bào tím thẫm biến mất trước mắt mọi người.
Tiêu Phượng Đình nện bước đi mau, tiến lên xốc tấm màn bên ngoài doanh trướng ——
868 words.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...