"Di, nữ sinh kia thật lạ, trước giờ chưa từng thấy qua, hẳn không phải học sinh trường mình đi?".
Tuy rằng chỉ là thoáng nhìn, nhưng không ít ánh mắt nóng bỏng của nữ sinh chú ý nhất cử nhất động của Hứa Khả, khi Phong Hoa tháo mũ xuống, vẫn là thấy rõ gương mặt cô.
Sự nghi hoặc vẫn quanh quẩn trong lòng.
Nhưng càng nhiều nữ sinh vẫn hâm mộ, ghen tị, hận như cũ.
"Nữ sinh kia là ai a? Vì sao được ngồi xe Hứa Khả tới?".
"Mau xem, Hứa Khả tới chỗ cô ta kìa".
"Trời ạ, còn đưa cho cô ta cái khăn tay, thật là quá săn sóc.........."
"..........."
Phong Hoa ngồi xổm che ngực.
Trái tim khó có thể chịu kích thích, có chút khó chịu.
Nôn khan vài cái, khí huyết trong lòng mới có chút thông thuận.
Nữ hoàng bệ hạ thật lâu chưa từng chật vật như thế, hết thảy đều do người nào đó ban tặng!
Cố tình lúc này, khóe mắt Phong Hoa hiện lên dư quang, Hứa Khả lười biếng chậm rãi lại gần, cử chỉ như họa động lòng người.
Nữ hoàng bệ hạ cười lạnh một tiếng, hàn quang hiện ra.
Chúc mừng ngươi----------
Đánh cho trẫm một đòn!
Cố nén ngực không khỏe, Phong Hoa đứng lên.
Một khuôn mặt tinh xảo vô biểu tình, sắc mặt hơi tái nhợt, lông mi nhỏ dài nhiễm một tầng hơi nước trong suốt.
Nhìn qua bề ngoài --------
Nhu nhược, mỹ lệ, tái nhợt tựa như một bông hoa yếu ớt.
Trong nội tâm -------
Nữ hoàng bệ hạ đối với thái giám nói:
"Cái tên điêu dân này nhất định tới để khiêu khích trẫm, trẫm sẽ làm cho âm mưu của hắn không thực hiện được!".
Ánh mắt biến đổi, tôn quý, bễ nghễ, cao ngạo.
Khí thế trên người cùng thay đổi--------
Cao quý lãnh diễm, chấn động hồn phách.
...........Sao có thể là bông hoa yếu ớt, rõ ràng là đóa hoa bá vương!
Sự hung tàn của cô giống với con người kia (Hứa Khả).
Như nhược gì đó, rõ ràng đều chỉ là giả dối, gạt người.
Thiếu niên phảng phất không nhận thấy Phong Hoa biến hóa, vươn tay đưa cho cô một khối khăn tay màu trăng sạch sẽ.
Bàn tay kia thon dài tuyệt mỹ, đốt ngón tay khi cầm khăn nhìn trong suốt như tuyết.
"Lau miệng đi". Hứa Khả một bên đưa khăn tới trước mắt Phong Hoa, một bên rũ mi, trầm thấp nói:"......... Đều là em không tốt. Em nên nghĩ tới sức khỏe của chị, không nên phóng xe nhanh như vậy".
Hắn nâng mắt, nhìn về phía Phong Hoa "Chị có thể........tha thứ cho em không?".
Thanh âm trầm thấp như huyền cầm, tấu ra một đoạn nhạc hoa lệ, ánh mắt ôn nhu mà chuyên chú, giống như đang nhìn........ người mình yêu nhất.
Động tác đưa khăn thực ưu nhã, thực ôn nhu.
Dẫn tới xung quanh từng trận thét chói tai vang lên
"A a a a, bộ dáng Hứa Khả vừa rồi, thật dịu dàng aaaaaaaaaaa......!!".
"Ánh mắt thật ôn nhu thâm tình a! Trời ạ, đầu mình choáng rồi......".
"Nữ sinh kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, thế nhưng được Hứa Khả nhìn bằng con mắt đặc biệt ưu ái?".
"Không biết a, chưa thấy qua........".
Nếu là những người khác, được thiếu niên nhìn chăm chú bằng ánh mắt thâm tình như vậy, nghe thấy hắn nhẹ nhàng thỉnh cầu tha thứ, nhất định sẽ không chút do dự trả lời:
"Được, tớ đồng ý. Tớ đồng ý tha thứ cho cậu!".
Đáng tiếc...........
Chiêu này đối với nữ hoàng bệ hạ không dùng được.
Trẫm là cái loại người trầm mê sắc đẹp không biết kiềm chế, từ đó trở thành hôn quân sao?
Không hề.
Phong Hoa chỉ nghĩ.......... Muốn đem cái khăn này ném vào mặt hắn!
Cô đích xác đã làm như vậy.
Nữ hoàng bệ hạ kiêu căng vươn đầu ngón tay, nhẹ nhàng tiếp nhận khăn tay, hướng đến hắn cười.
Sau đó-----------
Giơ tay đem cái khăn tới bộ mặt ngụy trang ngoan ngoãn xinh đẹp trước mặt, hung hăng ném một cái!
"Không, muốn, lấy".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...