[ Đinh! Tập hợp thành công một mảnh vỡ linh hồn của đế quân!]
[Đinh! Độ hảo cảm đầy 100 điểm!]
Nữ hoàng bệ hạ, ở thế giới trước ngài đã sử dụng đạo cụ dịch chuyển tức thời, khấu trừ 10 điểm hảo cảm, nhiệm vụ của ngài hoàn thành hoàn hảo, hiện tại tổng cộng độ thiện cảm là 190 điểm.
Hệ thống tung hoa nghênh đón Phong Hoa trở về, tận chức trách cập nhật độ hảo cảm kịp thời bẩm báo cho nàng nghe.
Tiếp đến liền dựa theo lệ cũ hỏi ý kiến một câu: "Cho nên, xin hỏi bệ hạ ngài có cần rút thưởng không nha?"
Phong Hoa lãnh diễm mà kiên định cự tuyệt: "Không được."
Thất vọng thoáng qua, dáng vẻ nhuyễn manh của hệ thống lập tức rơi mất, ủ rũ: "Ah, vậy chúng ta liền bắt đầu truyền tống đến vị diện sau a.
"
"Mau đuổi theo, đừng làm cho nữ nhân kia chạy!!!"
Hội sở Hoàng gia số 7 .
Một đám bảo tiêu y phục đen nhánh đang đuổi theo một cái cô gái.
Nàng ăn mặc một thân màu đen áo da, dáng người xinh đẹp nóng bỏng, xứng danh vưu vật tuyệt sắc khó gặp. Đúng vậy. Cái người bị một đám bảo tiêu đuổi theo này chính là Phong Hoa.
Vừa xuyên việt đến thân thể nguyên chủ , còn không kịp tiếp thu trí nhớ của nguyên thân, mà đã bị truy đuổi không ngừng. Thật sự là cẩu huyết quá.
Nữ hoàng bệ hạ đã từ lâu không có chật vật như vậy, không thể ngăn trong lòng thầm mắng một câu. Phía trước hành lang có ngã rẽ, thời điểm thoát thân đã đến!
Phong Hoa con mắt có chút sáng ngời, tăng thêm tốc độ. Sau lưng, bọn bảo tiêu hét lớn: "Mau đuổi theo!"
Trên hành lang, bức phù điêu được chạm khắc tinh xảo hoa mỹ, ánh đèn kiểu cung đình tỏa ra từng ngóc ngách thứ ánh sáng mờ ảo làm không khí tràn ngập mùi vị mập mờ.
Nữ nhân đem thiếu niên đẩy dựa vào trên vách tường: "Suỵt, đừng lên tiếng."
Nữ nhân đầu tóc đen nhánh dài thướt tha xõa xuống, khuôn mặt lãnh diễm lộ ra, tăng thêm một chút khí tức vũ mị.
Cả người được bao trong chiếc áo da đen cùng với váy dài đỏ rực, dĩ nhiên liền biến thành một bộ dáng cực kỳ xinh đẹp động lòng người.(sao rõ là ở trên có 1 cây đen giờ cái lọt cái váy dài đỏ rực editer thật sự hong hiểu hiuhiu)
Đôi chân dài hoàn mỹ tinh tế tựa như đóa hoa sen hồng nở rộ dưới làn váy đang ngăn cản đường thoát của thiếu niên.
Đầu ngón tay ngọc ngà chạm nhẹ lên môi của hắn, nhẹ nhàng cất lời: "Giúp tỷ tỷ một chút, được không?"
Tỷ tỷ??? Quý Trạch bộ dáng lười biếng nghiêng người dựa vào vách tường nơi góc khuất của hành lang,hai chân thon dài bất động trên mặt đất.
Trên trán có vài sợi tóc đen như mực nhẹ rủ xuống dưới, đôi mắt xếch hiện lên một tia nghiền ngẫm vui vẻ.
Thấy tên nam nhân nàng tiện tay kéo tới vách tường , không, phải nói là thiếu niên, hắn hoàn toàn không có chút ý tứ phản kháng nào, Phong Hoa nhẹ buông xuống khẩu súng đang ghì bên hông hắn.
"Thật xin lỗi."
"...!"
Thiếu niên không nói gì, thần sắc như lạnh nhạt, không đếm xỉa cũng chẳng thèm để ý việc vừa mới bị người dùng súng chỉ vào mình.
"ĐCM! Ả nữ nhân chết tiệt này trốn đi đâu rồi? !"
Bọn bảo tiêu mặc đồ đen đuổi theo, nhưng mà chỉ trong chớp mắt nữ nhân kia vậy mà không thấy rồi!
"Nhất định còn ở nơi này, mau chia nhau ra tìm!"
"..."
Phong Hoa nói xong thật có lỗi, gặp đám người kia đang tới gần, lập tức lại nói: "Bất quá, còn giống như làm phiền ngươi một chút nha, tiểu đệ đệ."
Tiếng nói vừa ra. Nàng nhón mũi chân, đầu ngón tay ôm lấy thiếu niên cổ, hôn lên đôi mỏng của hắn. Đương nhiên, nhìn từ đàng xa tới là như thế nhưng kì thực bất quá cũng chỉ kề sát nhau thôi.
Phong Hoa không có thật sự hôn đi lên. Trẫm cũng không phải người như tùy tùy tiện tiện như vậy nha .
Quý Trạch ngơ ngát.
Đôi môi tươi đẹp có chút hương vị tà mị diêm dúa lẳng lơ.
Lúc mở miệng nói chuyện bởi vì khoảng cách quá gần hương hoa phả lên trên mặt tại Phong Hoa.
"Tỷ tỷ, ta năm nay đã đầy mười tám tuổi, không còn nhỏ nữa rồi."
"Còn có...!"
"Ngươi như vậy không thể gạt được đôi mắt của những người kia nha."
Thanh âm hoa lệ lười biếng, tí ti chọc vào lòng người . Phong Hoa chớp chớp mắt nhẹ nhíu đôi mày tinh xảo: "Vậy ngươi nói muốn làm sao bây giờ, tiểu đệ đệ?"
"Phải như vậy" . Thiếu niên cúi thấp đầu nặng nề mà hôn lên cặp môi đỏ mọng của nàng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...