Đau nhức.
Đau nhức đau nhức đau nhức đau nhức đau nhức...
Ngày hôm sau tỉnh lại.
Phượng Triêu Ca chỉ cảm thấy toàn thân xương cốt đều mệt rã rời, không một chỗ nào không phải bủn rủn đau đớn.
Nghĩ ra tối hôm qua kiều diễm vô biên, hoàng đế bệ hạ mặt đỏ tim đập, đồng thời có chút sống không còn gì luyến tiếc.
Trẫm, vậy mà thật sự... Bị một nữ nhân ngủ!
Tuy rằng là dùng thân thể của nam nhân.
Bất quá...
Cái này càng làm cho nam nhân như hắn vô năng tiếp nhận!
Hoàng đế bệ hạ mặt mũi tràn đầy cảm giác không còn gì tiếc nuối nằm trên giường.
# trẫm hiện tại chỉ một búp bê vải bị phá #
-
Hương La các.
“Hí...”
Hoa Hương Trù yếu ớt tỉnh lại, thân thể đau đớn làm cho nàng hít vào một ngụm khí lạnh.
Hôm qua được nam nhân thoải mái yêu thương, trên khuôn mặt đẹp hiện lên một tia ngọt ngào,ngượng ngùng cùng vui vẻ.
Nàng, Hoa Hương Trù ——
Cuối cùng trở thành nữ nhâm của nam nhân tôn quý nhất đời này!
“Hoàng Thượng...” Hoa Hương Trù trở mình, duỗi cánh tay trắng ngọc, ý định ôm lấy nam nhân đêm qua đau sủng nàng kể rõ tâm sự.
Ai ngờ, duỗi tay ra ra, lại chỉ có không khí.
Một nửa giường sớm đã lạnh buốt.
Hoa Hương Trù trong nội tâm hiện lên một tia khó có thể miêu tả cùng khủng hoảng.
Nàng bỗng nhiên thanh tỉnh, lập tức trở mình ngồi dậy, hô: “Hoàng Thượng ——”
Đôi mắt đẹp ánh vào đạo thân ảnh màu vàng cách đó không xa đưa lưng về phía nàng, chắp tay đứng yên.
Hoa Hương Trù tâm hoảng ý loạn, lúc này mới lập tức giống như thủy triều rút đi.
Bất chấp mọi chỗ đau đớn trên người, nàng xuống giường, chân trần đi đến sau lưng Phong Hoa.
Duỗi ra đang muốn từ phía sau lưng ôm lấy...
Còn chưa tới gần, đã bị Phong Hoa lạnh lùng đẩy ra, quát lên:
“Hoa Hương Trù, ngươi thật to gan!”
Hoa Hương Trù sơ sẩy một cái, ngã xuống mặt đất.
Nàng chỉ mặc một cái yếm màu đỏ hoa mẫu đơn, lộ ra mảng lớn da thịt trắng hơn tuyết, tóc dài đen nhánh tán loạn trên thân thể trắng muốt, thoáng không tiếng động hấp dẫn ánh mắt người khác.
Đã cực hạn hấp dẫn, vừa té như vậy, cái yếm màu đỏ trên người nàng trượt sai chỗ, mảng lớn xuân quang trước ngực chợt lộ ra.
Dấu vết mập mờ trải rộng khắp da thịt, có thể biết tối hôm qua đã điên cuồng như thế nào.
Hoa Hương Trù bị đẩy ngã, khuỷu tay nặng nề mà dập đầu trên đất, đôi mắt đẹp dâng lên nước mắt.
Nửa là đau đớn, nửa là ngụy trang.
Nàng thương tâm gần chết ngước nhìn Phong Hoa, gương mặt quyến rũ tràn đầy không thể tin ——
Giống như lên án:
Ngươi đêm qua trên giường cũng không phải như vậy!
Lúc ở trên giường, mở miệng gọi một tiếng tâm can bảo bối.
Xuống giường, hiện tại liền trở mặt!
# xấu xa vô tình #
# đàn ông phụ lòng #
# tra nam #
Đương nhiên, những lời này, coi như là bị đẩy ngã mười lần, Hoa Hương Trù cũng không dám trắng trợn chỉ trích nói ra.
Bởi vậy nàng chẳng qua là khóc đến làm lòng người tan vỡ, cắn môi anh đào, ai oán nói:
“Hoàng Thượng, không biết Hương Trù phạm sai cái gì, người lại đối đãi với ta như vậy...”
Phong Hoa còn chưa kịp nói chuyện.
Cửa tại lúc này bị người từ bên ngoài đẩy ra ——
“Hương Nhi, đã trễ như vậy, ngươi còn không dậy sao? Nương qua tới gọi ngươi để chúng ta đi tới thăm hỏi quý phi nương nương..... A!”
Hoa phu nhân đến.
Nàng là cố ý chọn đúng canh giờ, để đến bên này, đánh vỡ gian tình.
—— Hoàng Thượng cùng quý phi lại mặt thăm viếng, lại ngủ với cô em vợ, dù thế nào cũng phải cho một danh phận chứ?
Hoa thái sư cùng Hoa phu nhân một tay tính toán nên.
“Hoàng Thượng! Hương Nhi! Ngươi, các ngươi ——”
Hoa phu nhân đưa tay che môi của mình, biểu lộ khoa trương kinh hách kêu lên.
Trên thực tế.
Khi nàng lấy tay che lại, khóe môi lại lặng lẽ... Vểnh lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...