Nói đến một nửa, hoàng đế bệ hạ đột nhiên khàn giọng.
Nàng cùng Hoa Hương Trù ——
Không phải là...
Thân tỷ muội sao?
Tại Hương La các nhìn thấy một màn hương diễm kia, thì lửa giận không tên áp đảo lý trí.
Giờ này khắc này tỉnh táo lại, Phượng Triêu Ca mới kịp phản ứng ——
Đúng vậy a, Hoa Vân La cùng Hoa Hương Trù là chị em ruột.
Tuy rằng đó là thân thể hắn, nhưng linh hồn lại thật sự là một nữ nhân.
Coi như là Hoa Vân La lại bụng đói ăn quàng, cũng không có khả năng cầm thú đến mức ăn luôn thân muội muội của mình chứ?
Ý thức được chính mình tính sai, nháo đến tận trời, vẻ mặt Phượng Triêu Ca bỗng nhiên lúng túng, trên mặt có chút nóng lên.
Hắn ho khan một cái, bắt đầu ý đồ giả bộ như như không có chuyện gì xảy ra, đem việc này giải quyết.
“Được rồi, được rồi, ngươi coi như trẫm vừa mới cũng không nói gì...”
Phong Hoa lại không định buông tha..... cơ hội đùa giỡn mỗ Hoàng Thượng
“Ta cùng Hoa Hương Trù? Hoàng thượng là muốn nói, ta cùng Hoa Hương Trù...” Nữ hoàng bệ hạ chậm rãi nhếch lên một vòng cung diêm dúa lẳng lơ, thanh tuyến thấp mà chọc người: “Ngủ rồi hả?”
Ba chữ cuối cùng kia như đang trêu chọc.
Rơi ở bên tai, thoáng cái chạm đến Phượng Triêu Ca trong lòng.
Lòng của hắn, không thể ức chế thình thịch rạo rực.
“Không thể không nói, Hoàng Thượng, trí tưởng tượng của người, cũng thực là... Muôn màu muôn vẻ nha.”
Phong Hoa bỗng nhiên phất tay áo đứng dậy, trong ánh mắt có chút trừng lớn của Phượng Triêu Ca, dùng quyển sách trong tay nâng lên cái cằm hắn, con mắt ngưng lại nhìn.
Khóe mắt thoáng nhìn, đôi tai mỏng như cánh ve xanh, dưới vầng sáng ngọn đèn dầu cùng cảnh đêm nhàn nhạt, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được nó đang đỏ lên.
Phong Hoa không khỏi cảm thấy buồn cười, thấp giọng cười nhẹ: “Trong lòng Hoàng Thượng, ta chính là người như vậy?”
“...”
Toàn bộ người Phượng Triêu Ca đều bị bao phủ ở trong quang ảnh, chung quanh bị một cỗ túi thơm Ưu Đàm đậm đặc xộc vào mũi.
Tim đập rộn lên, sắp hít thở không thông.
Phượng Triêu Ca không có trả lời, thâm thể hơi ngả ra đằng sau.
Ai ngờ, hắn ngửa ra sau một phần, Phong Hoa liền nghiêng người đến phía trước một phần.
Cuối cùng, thân thể tựa lên lưng ghế dựa, không thể lui được nữa.
Phong Hoa khẽ cười một tiếng: “A...”
Phượng Triêu Ca nghe tiếng ngẩng đầu, gương mặt đó cũng gần trong gang tấc.
Bốn mắt nhìn nhau.
‘Nam tử mặc áo trắng’ trong đôi mắt hắn, giống như ngưng tụ vô số văn chương đều không thể miêu tả được sự tuyệt sắc ấy, đôi mắt như tinh quang sáng chói làm người không nhịn được tim đập thình thịch.
Lúc này, Phong Hoa mở miệng:
“Coi như là bụng đói ăn quàng, ta cũng không thể ra tay với đích muội cùng cha khác mẹ. Nếu như có thể...”
Cánh môi nàng ở trong mắt Phượng Triêu Ca khẽ mở khẽ đóng, đặc biệt hồng nhuận phơn phớt mê người, ngay cả thanh âm cũng không lọt vào tai hắn.
Bất quá, một câu cuối cùng, Phượng Triêu Ca ngược lại nghe được rõ ràng.
“—— dẫu cho trẫm nhất định phải có hậu cung mỹ nhân ba nghìn, thì trẫm chỉ sủng duy nhất một mình ngươi, ái phi.”
Dứt lời.
[ Keng! Mục tiêu nhân vật Phượng Triêu Ca, độ thiện cảm + 5, công lược hoàn thành 70! ]
Cùng lúc đó, Phượng Triêu Ca sắc mặt phát triển đỏ lên, “Làm càn!”
Khẩu khí chính trực a, Hoàng Thượng.
Ngoài miệng nói không muốn, nhưng thân thể cũng rất thành thật dâng lên độ thiện cảm cho trẫm.
Trong lòng Phong Hoa trầm thấp cười cười, thò tay ôm Phượng Triêu Ca, khiến hắn nhích lại gần mình, có chút cúi đầu, ghé vào lỗ tai hắn hỏi:
“Lần này, quỳ thủy của ngươi chắc có lẽ không đột nhiên tới nữa chứ?”
??!!!
Mỗ hoàng đế bệ hạ khiếp sợ lại xấu hổ nghĩ: Ngươi cái đồ cầm thú này, chẳng lẽ muốn.....
Phong Hoa bỗng nhiên nói: “Ta trúng dược rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...