Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
====
"Bọn họ đang làm gì vậy?"
Cừu Vân nói: "Mồi của kẻ săn quỷ, không phải lúc trước cô từng bị đội săn quỷ bắt rồi sao?"
Hoa Vụ: "......"
Ta chưa từng nói qua nha.
Có một số người dùng việc săn giết quỷ hút máu để kiếm sống.
Nhưng những người này......!Dùng đồng loại để làm mồi nhử, sau đó lại giết quỷ hút máu.
Loại người này được bọn họ gọi là kẻ săn quỷ.
Phần lớn mọi người vẫn còn tồn đọng một phần lương thiện, không muốn làm loại việc này.
Nhưng bọn họ lại không thể không thừa nhận, cuộc sống của những người kia tốt hơn rất nhiều so với bọn họ.
Chỉ cần không có lương tâm và đạo đức, có thể sống rất tốt ở khu sinh hoạt.
"Vô đạo đức! Về sau sẽ gặp báo ứng!" Cừu Vân châm chọc, nhưng cũng không nói muốn đi cứu những con mồi đó.
Một nửa số mồi ở chợ đen đều là tự nguyện, bọn họ dùng mạng sống để đổi lấy những thứ mà người nhà cần gấp.
Một số là bị bắt ở bên ngoài về.
Cho dù là loại nào, với thực lực của tiểu đội bọn họ, đều không thể ra mặt vì những người kia.
Hoa Vụ đã tiếp thu được không ít kiến thức ở chợ đen.
Trên đường trở về, Vưu Na để Hoa Vụ chọn một loại vũ khí.
"......"
Lúc trước cô đã nói chắc như đinh đóng cột là không cần, lúc này lại muốn, mặt mũi của đại nữ chính là cô đặt ở chỗ nào?
Cũng không phải là quỷ hút máu......!Tìm cơ hội rồi giết là được!
"Không cần." Hoa Vụ lại từ chối lần nữa, nhưng cô nói: "Tôi có thể gia nhập với các người không?"
Gia nhập rồi thì chính là đồng đội, chia vũ khí cho đồng đội còn không phải là đương nhiên sao!
"Việc này......"
Lời nói của Hoa Vụ khiến cả bốn người đều sững sờ.
Đội ngũ của bọn họ vẫn luôn là bốn người.
Tuy Cừu Vân thường xuyên nhặt người về, nhưng bọn họ đều chỉ ném ở nơi an toàn rồi lập tức rời đi.
Hiếm lắm mới có thể gặp lại lần thứ hai......
Càng đừng nói là chủ động muốn gia nhập với bọn họ.
Phải biết rằng, bọn họ thế nhưng là phải đi ra bên ngoài, sẽ chiến đấu với quỷ hút máu.
"Chúng tôi chưa từng kết nạp thêm thành viên." Vưu Na uyển chuyển nói một câu.
"Ồ." Hoa Vụ rũ mắt xuống: "Tôi đánh đấm rất được mà, tiếc thật......"
Tiếc cho các ngươi đã mất đi cơ hội kề vai chiến đấu với nữ chính, không được dính ké hào quang của nữ chính.
"Việc đó, chúng tôi bàn bạc một chút." Vưu Na lại nói, "Cô ở chỗ nào? Chúng tôi bàn bạc xong sẽ đi tìm cô."
"Đệt......"
Tác Hùng ở phía trước đột nhiên mắng một tiếng, một chân đạp lên phanh.
Phía trước bọn họ là đống đổ nát, giữa khói bụi cuồn cuộn, còn có người đang bò từ đống đổ nát ra ngoài.
Có người của Sở Trật Tự đang cứu người, có đang thu thập thi thể của quỷ hút máu trên mặt đất.
"Như này là con mẹ nó có bao nhiêu con lẩn vào được?" Tác Hùng mắng chửi, lại quay sang Vưu Na nói: "Toà nhà chúng ta ở không còn nữa rồi."
Bây giờ muốn tìm một chỗ ở trong khu sinh hoạt, đặc biệt là tốt một chút, an toàn một chút, còn khó hơn lên trời.
Trong lúc mấy người đang phiền muộn, Hoa Vụ chủ động nói: "Chỗ kia của tôi còn có chỗ để ở, các người muốn đi không?"
Bốn người: "......"
Hoa Vụ mỉm cười bổ sung, "An toàn lắm."
......
......
Toà nhà mà Hoa Vụ sống này tích hợp một cái sân, rất giống kiểu nhà tập thể trước đây.
Cô vừa bước vào cổng sân, đã có một đứa bé lao ra, sau khi đụng vào cô, giọng mềm mại gọi: "Chị Phục Cừ, chị trở lại rồi?"
"Ừ." Hoa Vụ lấy một viên kẹo từ trong túi ra cho nó, đuổi nó ra chỗ khác chơi.
Vưu Na và Cừu Vân đi theo Hoa Vụ vào, hai người còn lại ở lại bên ngoài trông xe.
Hoa Vụ gọi với lên trên lầu: "Đại Tráng."
Nghiêm Đại Tráng mới vừa đi kiếm ăn trở về xong, nghe thấy giọng Hoa Vụ liền run lên, hắn bước ra từ trong phòng, đứng ở trên ban công nhìn xuống, cười cười lấy lòng.
Hoa Vụ cười theo, vẫy tay với hắn: "Xuống đây."
Nghiêm Đại Tráng chửi thầm trong lòng nhưng cơ thể lại lanh lẹ xuống lầu, "Cô về rồi à......!Lúc nãy tôi thấy cô không ở đây......!Tôi nghe nói cách chỗ chúng ta không xa có quỷ hút máu xuất hiện, cô không sao chứ?"
"Anh ước gì tôi xảy ra chuyện thì có."
"Không có không có!" Nghiêm Đại Tráng xua tay.
Hoa Vụ quay đầu hỏi Vưu Na: "Các người muốn mấy phòng?"
"......"
Còn được muốn mấy phòng?
Vưu Na: "Hai phòng?"
Hoa Vụ phân phó Nghiêm Đại Tráng, "Đi dọn dẹp hai căn phòng bên cạnh tôi."
"Dọn dẹp như, như nào?" Bên trong còn có người ở đấy!
Lầu một chỉ có bốn phòng, đều khá lớn.
Cho nên người sống ở phía dưới, đều là tương đối có 'thực lực' trong toà nhà này.
Nghiêm Đại Tráng biết ai đang sống ở bên cạnh, cũng không phải người tốt lành gì, mấy ngày trước hai người này kết bè kết đảng với nhau bắt nạt những người khác trong toà nhà, còn bị Hoa Vụ dạy dỗ, nói muốn đuổi bọn họ đi.
Hai ngày nay an tĩnh không ít.
Ai biết được mới hôm nay đã bị đuổi đi......
"Cần tôi dạy anh?"
"Không! Không cần!" Nghiêm Đại Tráng bị cái liếc mắt kia của Hoa Vụ liếc đến cả người không thoải mái.
Vưu Na nhìn thấy Nghiêm Đại Tráng kéo một thanh sắt ở trong sân, trực tiếp đi đá cửa phòng bên cạnh.
Tiếng thét vang lên trong sân nhỏ giống hệt như tiếng giết heo, trên lầu lần lượt có người thò đầu ra xem.
Vưu Na cảm thấy người trong tòa nhà này có hơi kỳ lạ.
Thông thường khi có loại chuyện như này, mọi người đều sẽ trốn đi, tránh cho bản thân gặp hoạ.
Ai biết người trong toà nhà này, đứng ở trên ban công càng ngày càng nhiều.
"Có phải là bởi vì chuyện của mấy hôm trước không? Phục Cừ có nói qua muốn đuổi bọn họ đi......!Lúc ấy tôi còn tưởng rằng cô ta đang hù dọa bọn họ cơ."
"Có lẽ là vậy......"
"Thật sự muốn đuổi bọn họ đi hả?"
"Bọn họ đi rồi không phải càng tốt hơn sao? Trong toà nhà này của chúng ta sẽ càng an toàn."
"Cũng đúng......"
"Nghiêm Đại Tráng đi luôn thì càng tốt."
Mọi người không ngừng thảo luận.
Cừu Vân nuốt nuốt nước miếng, "Chị Na, cô ấy......!đã làm gì thế?"
Sao những người này bàn tán về cô ấy nghe như chị đại của tòa nhà này vậy?
Vưu Na: "......"
Vưu Na đang suy xét, có nên ở chỗ này hay không.
Nhưng bây giờ trời cũng đã tối rồi, bọn họ còn mang theo nhiều đồ như vậy, ở bên ngoài rất dễ xảy ra chuyện.
Cho nên cuối cùng bọn họ vẫn chuyển vào căn phòng mới được dọn dẹp.
Nghiêm Đại Tráng vừa rồi còn đuổi chủ phòng ban đầu của hai căn phòng này ra ngoài, bây giờ lại đang nấu cơm ở trong sân, bộ dạng vụng về của anh ta nhìn cực kỳ buồn cười.
Nhưng một người nào đó ở trên lầu đã chủ động xuống dưới hỗ trợ, giải cứu Nghiêm Đại Tráng đang lúng ta lúng túng.
Hoa Vụ lấy một cái ghế dựa, ngồi ở cửa, có vài đứa bé vây quanh cô —— thay phiên nhau kể truyện cổ tích cho cô.
Thật sự là rất kỳ quái!
"A Thần, ở đây rất kỳ quái......"
Lục Thần đứng ở cửa nhìn người ở nhà kế bên, "Những đứa bé đó rất thích cô ta."
Vưu Na nhìn qua theo: "Nhưng cậu có phát hiện không, những người khác thì lại sợ cô ta."
Người trong sân đều mang theo vài phần nịnh nọt và sợ hãi.
Chỉ có đám trẻ con, dường như là thật sự thích cô.
Đồ ăn rất nhanh đã làm xong, Nghiêm Đại Tráng lấy một cái bàn từ trong phòng ra, đặt ở trước mặt Hoa Vụ.
Đêm nay nấu canh súp, trong canh súp có thịt lát và rau.
Hoa Vụ cầm chén, múc non nửa chén cho mấy đứa bé kia trước rồi đuổi bọn chúng về.
Hoa Vụ chuẩn bị thể hiện một chút lễ nghĩa của chủ nhà, mời đám người Vưu Na: "Cùng ăn đi."
Vưu Na vừa định từ chối, đã thấy Lục Thần trực tiếp đi qua.
Cô đành phải gọi Cừu Vân và Tác Hùng lên.
Năm người ngồi trước bàn nhỏ, có hơi chật.
Nhưng đồ ăn trên bàn lại không ít, hoàn toàn đủ cho mấy người bọn họ ăn.
Tác Hùng nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
Có rau tươi thịt tươi, so với đồ hộp lương khô mà bọn họ ăn thì ngon hơn nhiều!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...