Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Bên trong cửa phòng mở rộng, một người đàn ông cao to bị một cô gái nhỏ ấn trên mặt đất, con dao chặt xương gác ở trên cổ hắn ta.
Cô gái nhỏ cầm dao, cười tủm tỉm hỏi tên cao to: "Có phải anh thiếu tôi mười cân gạo không?"
Tên đàn ông cao to không biết bị thương ở đâu, trên sàn nhà toàn là máu.
Khuôn mặt hung ác tàn bạo kia, lúc này nhăn thành một nhúm, thống khổ lại sợ hãi.
"Đúng......!Đúng đúng đúng."
"Bao giờ đưa tôi?"
"......!Bây giờ, bây giờ đưa ngay!!"
Hoa Vụ cầm dao vỗ vỗ mặt hắn: "Sớm như thế này thì đã không phải chịu khổ rồi, lần sau đừng nghịch ngợm nữa."
Người đàn ông: "......"
Mẹ nó!
Cô ta đi ra ngoài mấy ngày đã chịu kích thích gì?
Còn điên hơn lúc trước......
Hoa Vụ túm hắn lên, đi theo hắn đi xuống tầng lấy gạo.
Lúc này mọi người mới phát hiện, miệng vết thương của tên này ở bụng, cũng không biết sâu bao nhiêu, máu nhiễm đỏ một mảng lớn quần áo.
Nhưng hắn còn có thể đi, chắc là không nguy hiểm đến tính mạng.
Người đàn ông cao 1 mét tám, bị cô gái nhỏ nhắn túm lấy, hình ảnh này nhìn qua có chút buồn cười.
Hắn run run rẩy rẩy mở cửa, lôi rương sắt dưới giường ra, lấy ra một túi gạo.
Bây giờ cái thứ này chính là đồng tiền cứng, nhà ai có mười cân gạo, người sống trong vòng tám trăm mét đều sẽ nhìn chằm chằm.
"Toàn bộ đều ở chỗ này......" Người đàn ông ngồi dưới đất, che lại miệng vết thương cầm máu, thống khổ nói: "Cô lấy hết đi......"
Tên này ở tầng một, căn hộ này của hắn là lớn nhất, còn làm không ít biện pháp phòng hộ.
"Căn hộ này của anh cũng không tồi." Hoa Vụ quan sát, rất vừa lòng: "Chúng ta đổi nhà đi."
"......"
Cô nói câu này không phải dò hỏi.
Mà là báo cho hắn.
Cảm giác vô cùng quen thuộc, khiến cho to con như thấy phiên phản nhỏ của chính mình......!Không, cô so với mình càng ra vẻ đương nhiên hơn, bình tĩnh hơn.
Tên to con: "......"
"Ánh mắt kia của anh là sao?" Hoa Vụ khom lưng, đối diện với tầm mắt của hắn, "Muốn trả thù tôi?"
"......"
Hôm nay hắn chịu tội lớn như vậy, đương nhiên muốn trả thù!
Hắn nhìn chằm chằm con dao trong tay cô, nuốt nuốt nước miếng, trái lương tâm nói: "Không......!Không có."
Hiện tại chết một người quá dễ dàng.
Căn bản sẽ không có ai chú ý chết như thế nào, cũng sẽ không có ai để ý......
Cho dù hôm nay cô ta thật sự giết mình, đội trật tự của khu sinh hoạt không bắt được tại trận, cũng không làm gì được cô.
Mà những hàng xóm bên ngoài đó, hắn hiểu rất rõ, bọn họ sẽ không làm chứng cho hắn.
Cho nên hiện giờ chịu thua là quan trọng nhất.
Còn sống mới có càng nhiều cơ hội.
"Không có thì tốt.
Lại nói, là chính anh đá hỏng cửa của tôi, tôi đổi căn hộ với anh quá đáng lắm sao?"
"Không......!Không quá đáng."
Hoa Vụ dùng thân dao vỗ vỗ vào tay, "Đúng vậy, mọi người đều là hàng xóm, nên giúp đỡ lẫn nhau."
Tên to con: "......"
Hoa Vụ kéo cái ghế dựa lại đây ngồi xuống, "Vậy anh thu dọn đi."
Tên to con: "Tôi......!Bị thương."
Hoa Vụ vểnh chân: "Bị thương ngoài mà thôi, đừng có giả vờ như sắp chết tới nơi rồi, nếu tôi thật muốn giết chết anh, vậy miệng vết thương cũng không nông như vậy.
Tên to con: "......"
Cái này mà gọi là bị thương ngoài da?
Hắn chảy nhiều máu như vậy, cô ta nhìn không thấy sao?
"Đừng làm máu chảy xuống nhà của tôi."
Được, cô ta chỉ không nhìn thấy có chọn lọc.
Thật mẹ nó không biết xấu hổ, như này đã thành nhà của cô ta......
Đáy lòng hắn rất bực, nhưng cũng chỉ có thể nghẹn khuất mà tự băng bó cho mình, bắt đầu thu dọn nhà ở.
"Anh còn có thứ tốt này?"
Người đàn ông quay đầu đã thấy Hoa Vụ mở cái rương hắn vừa mới kéo ra kia, từ bên trong lấy ra một khẩu súng, tháo băng đạn ra kiểm tra.
Hắn theo bản năng xông về bên kia hai bước, chỉ nghe răng rắc hai tiếng, họng súng đen ngòm nhắm ngay hắn.
Thiếu nữ nghiêng đầu, tươi cười xinh đẹp: "Chạy nữa đi."
"......"
Họng súng thong thả hạ xuống, nhắm vào chân hắn.
"Xem đạn của anh nhanh, hay là chân của anh nhanh."
"......"
Cô cũng biết đó là của ông đây à!!
Người đàn ông bất lực giận điên, nội tâm giết cô qua lại vô số lần.
Chờ thu dọn đồ trong phòng ra, đều bị Hoa Vụ chọn trước một lần, đồ hữu dụng bị cô cầm đi ra ngoài.
Người đàn ông rỉ máu trong lòng.
Đó là gia nghiệp mà hắn cực cực khổ khổ tích cóp trong thời gian dài.
Hoàn toàn mất hết!
Hắn muốn giết cô ta!!
Hoa Vụ lấy nhà xong, còn không quên châm chọc hắn: "Dù sao anh cũng là đoạt của người khác, thời điểm đoạt người khác, nên nghĩ đến, bản thân sớm hay muộn cũng sẽ trải qua ngày này, cái này gọi là thiên đạo luân hồi, trời xanh không chừa ai."
Người đàn ông: "......"
A a a a!!
......
......
Hoa Vụ bắt hắn quét dọn trong ngoài nhà một lần, lúc này mới đuổi hắn ra khỏi nhà.
Bên ngoài là tiếng to con rống giận với hàng xóm vây xem, Hoa Vụ ngồi ở ghế bập bênh lắc lư, miễn cưỡng cảm thấy mình vì nữ chính kiếm lại một chút mặt mũi.
Hôm nay cũng là một ngày mở rộng chính nghĩa.
Hy vọng về sau hàng xóm khó tính có thể dễ ở chung hơn.
Hoa Vụ nằm liệt trong chốc lát, lại tự đi kiểm tra phòng ở một lần, nên khóa lại thì khóa lại, nên lấp kín thì lấp kín.
Ngay cả khe hở ở mặt đất cũng không buông tha.
Xác định không có lối nào khác có thể tiến vào phòng này, Hoa Vụ lúc này mới yên tâm.
......
......
Các khu sinh hoạt đều trực thuộc một thế lực nào đó, khu sinh hoạt thứ sáu này, thuộc về Liên minh Cửu Vực.
Liên minh Cửu Vực này trước kia là mấy thế lực, sau đó có thể là phát hiện đánh không lại người khác, bọn họ liền liên kết, dần dần hình thành một cái Liên minh như vậy, từng bước từng bước lớn mạnh, cầm cờ đi trước.
Từ khu sinh hoạt thứ nhất đến khu sinh hoạt thứ sáu đều quay quanh bốn phía thành phố ở Liên minh Cửu Vực, cung cấp lao động giá rẻ cho Liên minh Cửu Vực.
Đương nhiên Liên minh Cửu Vực cũng bố trí đội trật tự ở khu sinh hoạt, bảo đảm an toàn của mọi người.
Miễn cưỡng coi là trao đổi không bình đẳng.
Thế lực lớn giống như vậy không ít.
Thế lực có càng nhiều khu sinh hoạt, thực lực càng mạnh.
Thế lực lớn có danh tiếng, ngoài liên minh Cửu Vực, còn có ba nhà Ngân Thập Tự, Đồng Tâm Hội, Viện sinh vật Niết Bàn, cộng thêm Liên minh Cửu Vực, cùng nhau xưng là tứ đại thế lực.
Bên ngoài khu sinh hoạt bị chia thành chiến khu, khu vực Huyết tộc xâm chiếm và khu bỏ đi.
Chiến khu là địa giới nơi mà nhân loại và Huyết tộc còn chưa phân rõ thắng bại, không có sở hữu của bên nào.
Khu xâm chiếm thuộc về Huyết tộc.
Mà khu bỏ đi là nơi mà loài người và Huyết tộc đều không đi.
Hoa Vụ lấy ra một tấm bản đồ bẩn thỉu, bên trên có vài vết bẩn nhỏ màu đỏ sậm, cũng không biết là máu hay là thứ gì khác.
Trên bản đồ có người dùng những màu sắc khác nhau đánh dấu ra phạm vi tổng quát của các thế lực lớn, còn có một ít phân bố của Huyết tộc, cái này rất giống một tấm bản đồ quân dụng.
Cũng không biết là to con cướp ở đâu ra.
Hoa Vụ ước tính khoảng cách hiện tại của cô và Viện sinh vật Niết Bàn......!Quá xa!
Không chỉ xa, ở giữa còn cách một cái khu vực xâm chiếm của Huyết tộc.
Hiện tại ngoại trừ Huyết tộc, những thứ có thể bay ở trên trời đều bị mấy thế lực lớn khống chế, dân thường như là trở lại thời khoa học kỹ thuật không phát đạt, căn bản không thể đi xa.
Sớm biết thì đã để cho bọn họ bắt mình trở về rồi!
Thất sách!
Hoa Vụ đau đầu ôm mặt, gặp khó khăn vì công việc của mình.
Cũng không thể để ta bắt một Huyết tộc làm thú cưỡi, mang ta bay đến địa bàn của sinh vật Niết Bàn chứ?
Hoa Vụ cảm thấy cái khả năng này không lớn —— chủ yếu là thú cưỡi quá xấu, cô không tiếp thu được.
Còn không bằng cầu nguyện, để Hứa Tố hiểu chuyện chút, phái người của Viện sinh vật Niết Bàn tới bắt cô.
Như vậy cô liền có thể đi nhờ cái tàu bay đến đó!
Đúng là hoàn hảo..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...