Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
====
Bách Sơn cúp máy, trả điện thoại lại cho Kim Bất Thị.
Kim Bất Thị nở một nụ cười thân thiện.
Bách Sơn: "......"
Biểu cảm của Bách Sơn vô cùng cổ quái, hắn nhìn thoáng qua bóng ma tầng tầng lớp lớp ở cửa lớn, cuối cùng phất tay áo rồi nói với đám đệ tử mà hắn mang theo "Đi thôi."
"Sư thúc?"
"Sư thúc, sao chúng ta đã rời đi rồi?"
"Mặc kệ bọn họ ư?"
Bách Sơn chắp tay sau lưng, bước ra ngoài: "Đi."
Đám đệ tử còn lại ngơ ngác nhìn nhau, nhưng sư thúc đều đi rồi, bọn họ cũng chỉ có thể đuổi theo.
Bọn họ đi một bước quay đầu lại ba lần, dường như nghĩ không thông, sao đám ác linh này lại còn có hậu đài chứ.
Chờ đến khi rời khỏi khu vực phá dỡ và di dời, có đệ tử hỏi: "Sư thúc, tình huống của chúng là như thế nào?"
Bách Sơn nói: "Hiệp hội bảo đừng động vào bọn họ.
Tình hình cụ thể còn phải đến hiệp hội tìm hiểu mới có thể biết được, các con đi về trước đi, trong khoảng thời gian này đừng tới đây."
"Hiệp hội lại đang làm cái quái gì vậy."
"Sao hiệp hội còn có quan hệ với linh thể rồi?"
Bách Sơn để một tên đệ tử mang mọi người về trước, hắn tới hiệp hội một chuyến, tìm hiểu tình hình cụ thể một chút.
......
......
"Phù......"
Kim Bất Thị chờ đám người kia biến mất hoàn toàn, cả người đều như đã hư thoát.
*Hư thoát: Bệnh lâu ngày làm nguyên khí hư nhược, tinh khí mất hết dần.
Hù chết hắn.
"Bà chủ, sao bọn họ lại đột nhiên tới đây?"
"Ai biết."
Hoa Vụ để mọi người giải tán xong, cô xoay người đi vào trong.
"Chuyện được giải quyết như nào rồi."
Kim Bất Thị vuốt tóc, "May là còn cách, không là hôm nay tất cả chúng ta đều xong rồi."
Hoa Vụ dùng cả hai tay cho hắn hai cái like: "Tôi biết ngay anh là một nhân tài có tiềm năng."
Kim Bất Thị: "......"
Những cái khác thì hắn không biết nhưng loại chuyện như lừa gạt người này, chính là sở trường của hắn.
Nhưng......
Trong lúc nhất thời hắn cũng không biết Hoa Vụ đang khen mình, hay là đang hạ thấp mình đi.
"Nhưng hiệp hội bên kia vốn dĩ đã chia thành hai phe, bây giờ cũng chưa chắc đã an toàn......"
"Đó là bàn cờ của bọn họ, không liên quan tới chúng ta." Hoa Vụ nói: "Chúng ta chỉ cần làm tốt việc của mình......!sắp tới các anh hãy mở rộng phạm vi, linh thể nào có thể lấy được thì đều lấy tới."
"......!thế người ta không bằng lòng thì sao?"
Hoa Vụ mỉm cười: "Vậy thì khiến cho bọn họ bằng lòng."
Kim Bất Thị: "......"
Đây còn không phải là cưỡng ép sao?
Hoa Vụ khoanh tay trước ngực: "Vẫn còn rất nhiều linh thể không có nhà đang lưu lạc ở bên ngoài, đáng thương cỡ nào chứ.
Nguyện vọng của tôi chính là khiến toàn bộ linh thể đều có một ngôi nhà."
Khóe miệng của Kim Bất Thị run rẩy, ngoài cười nhưng trong không cười.
Thật là ma đang chém gió.
"Có thể hoàn thành được không?"
"......"
Hiện tại linh thể và ác linh của công ty bọn họ đều không ít, một con đánh không lại, vậy mười con.
"Tôi biết rồi." Kim Bất Thị đồng ý: "Tôi sẽ đi bắt......mời."
Hoa Vụ: "Ừ, đi đi."
Kim Bất Thị: "......"
......
......
Công ty Thật Sự Có Ma đang 'mời chào' linh thể ở khắp nơi, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, toàn bộ linh thể trong thành phố đột nhiên đã không còn bao nhiêu.
Ngay cả một số linh thể vẫn còn đang 'làm việc', cũng đột nhiên biến mất.
Người của huyền môn đều ngốc luôn.
Không có linh thể, chẳng phải là bọn họ sẽ thất nghiệp sao?
Tìm hiệp hội, hiệp hội bên kia lại không có phản hồi gì.
Hai phe phái của hiệp hội đang ngầm đấu đá, làm gì có thời gian mà trả lời bọn họ.
Mắt thấy khảo hạch cuối tháng đang đến gần, không ít người đều rời khỏi nơi này, đi bắt ở những nơi khác.
Hiệp hội.
Trong phòng hội nghị lớn như vậy, hai bên bàn dài ở giữa lại không có mấy người ngồi.
Dẫn đầu phía bên trái chính là Chung đại sư, bên phải thì lại là một đại sư nhìn qua cũng trạc tuổi với Chung đại sư, nhưng có để ria mép.
Chung đại sư lạnh mặt, "Chu Thăng, nhóm của anh cấu kết với những linh thể đó, là có ý gì?"
Chu Thăng: "Phó hội trưởng, những lời này của anh thật là có hơi nặng rồi, chúng tôi dự định cùng với linh thể xây dựng một xã hội hài hòa hơn, đây là việc làm tạo phúc mọi người, sao lại thành cấu kết rồi?"
Xây dựng một xã hội hài hòa hơn?
Đây đều cái quỷ gì thế!
Chung đại sư: "Bây giờ toàn bộ linh thể trong thành phố đều không thấy, đây còn không phải là cấu kết à? Chúng ta với tư cách là trụ ở chính của hiệp hội trong thành phố, xuất hiện tình trạng như vậy, về sau hiệp hội còn làm việc như thế nào?"
Chu Thăng: "Hội trưởng đang vân du ở bên ngoài, cho nên chuyện này còn phải dựa vào phó hội trưởng quyết định.
Chỉ cần chúng ta hợp tác với linh thể, về sau sẽ giảm bớt được số người chịu thương tổn bởi linh thể, ai nấy đều vui vẻ."
Chung đại sư: "......"
Người bên phía Chung đại sư đặt câu hỏi: "Giảm bớt được số người phải chịu thương tổn của linh thể, vậy chúng ta......!về sau chúng ta dựa vào cái gì để sống?"
Chu Thăng biết bọn họ có ý gì: "Chúng ta tu đạo là để nâng cao bản thân, kế thừa môn phái, chứ không phải là vì kiếm tiền mà đi trợ giúp mọi người.
Đường đi của hiệp hội mấy năm nay, có phải đã đi lệch hướng rồi không, trong lòng các người tự rõ ràng."
Hội trưởng càng giống một hội trưởng trên danh nghĩa, không quản lý việc gì cả.
Toàn bộ mọi việc đều là do vị Chung đại sư này làm chủ.
Nhưng mà những việc hắn làm, đều là vì kiếm thêm nhiều tiền hơn, sa vào giữa những ham muốn cá nhân, căn bản là đã quên đi những ước nguyện ban đầu này của bọn họ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.
Những cái 'công đức' đó, chỉ sợ cuối cùng sẽ biến thành xiềng xích.
"......"
"Nếu chúng tôi không đồng ý thì sao?"
Chu Thăng ung dung thong thả uống một ngụm nước, "Phó hội trưởng cảm thấy, sau khi thành phố của chúng ta không còn linh thể, sẽ có bao nhiêu người lựa chọn ở lại nơi này?"
Chung đại sư: "Anh uy hiếp tôi?"
Chu Thăng: "Không dám, chỉ là nhắc nhở phó hội trưởng."
Chu Thăng ngừng một lát, nói: "Lúc linh thể còn sống cũng là người, là đồng loại của chúng ta.
Bọn họ lưu lại nhân gian, có lẽ là có oan khuất, có chấp niệm không chịu rời đi, chúng ta hẳn là nên giúp đỡ bọn họ chứ không phải là tiêu diệt bọn họ."
Cho dù không giúp bọn họ thì cũng không nên biến bọn họ trở thành đạo cụ xung thành tích.
Chu Thăng đã sớm nhìn không nổi cái chế độ này.
Hoa Vụ cung cấp cho hắn một cơ hội vô cùng tốt.
Cô nghĩ cách mang phần lớn linh thể đi, không có 'đạo cụ' quan trọng, hắn mới có cơ hội phát động cuộc cải cách này.
"Phó hội trưởng cẩn thận suy nghĩ lại."
Chu Thăngbỏ lại những lời này, mang theo người rời đi.
Chung đại sư đưa tay gạt đồ vật trước mặt xuống đất, "Đám linh thể kia ở chỗ nào?"
"Ở khu vực phá dỡ và di dời bên kia......"
"Gọi những người khác tới, tôi còn có thể bị một tên Chu Thăng như hắn ta uy hiếp chắc!"
"Vâng."
(Truyện được đăng tại w a t t p a d Thời Lam Yên)
......
......
Chung đại sư mang người đuổi đến bên ngoài nhà ma, kết quả chỉ nhìn thấy chú câm ngồi ở ngoài, toàn bộ căn nhà cũ làm gì còn linh thể gì nữa.
Đều không thấy.
Một người bình thường như chú câm, bọn họ không thể làm gì với hắn, hắn cũng sẽ không nói chuyện, càng không hỏi ra được cái gì.
Một đám người hùng hùng hổ hổ kéo tới, ủ rũ cúi đầu rời đi.
Sau đó, trong thành phố vẫn còn có lác đác một vài linh thể, kim chủ mời người của huyền môn tìm cách giải quyết, làm được một nửa, đột nhiên có một vài con ác linh nhảy vào, cũng không làm gì khác, chỉ nhân lúc bọn họ không kịp phản ứng, đoạt mất linh thể rồi chạy.
Phe đối diện linh đông thế mạnh*, phụ trách cướp đoạt, trông chừng, quấy nhiễu tầm mắt, cản phía sau, được sắp xếp rất rõ ràng.
*Linh đông thế mạnh: biến tấu của câu 'người đông thế mạnh', linh ở đây chỉ cả ác linh lẫn linh thể.
Bọn họ muốn bắt lấy đối phương cũng không có cơ hội.
Còn để lại loại lời như 'Ma của chúng tôi mắc phải sai lầm, tổ chức sẽ giải quyết, không cần phiền đến người ngoài' để mỉa mai bọn họ.
Những người của huyền môn bởi vì linh thể giảm sút, không có việc gì để làm: "???"
Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ thật sự phải hít khí trời để sống.
Đương nhiên là số người có oán giận với hiệp hội sẽ càng nhiều hơn.
Chung đại sư có thể chịu đựng áp lực nhất thời, nhưng liệu có thể chịu đựng được áp lực mãi mãi sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...