Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
"Chắc là khoảng 40 triệu.
" Thịnh Ý nói: "Bạch tiểu thư không cần khẩn trương như vậy, cơ hội của chúng ta rất lớn.
"
"Anh còn có tiền?"
Thịnh Ý không trả lời, nhưng rõ ràng là còn.
"Anh chỉ dạy học, sao lại có nhiều tiền như vậy?"
"Di sản.
"
Hoa Vụ yên lặng giơ ngón tay cái lên, người có di sản thừa kế chính là kiêu ngạo.
! !
! !
Khi giá tăng lên tới 20 triệu, người đấu giá đã đổi một nhóm người.
Hoa Vụ nhìn Tề Cảnh bên kia, còn chưa có động tĩnh.
Kể cả Chung đại sư ngồi ở bên kia, cũng không có bất kỳ hành động gì, phỏng chừng phải đợi sau 30 triệu, bọn họ mới có thể bắt đầu! !
Hoa Vụ đẩy Thịnh Ý: "Anh kêu một lần.
"
Thịnh Ý: "Tại sao?"
Lúc này giơ cũng vô ích, cần gì phải lãng phí thời gian.
Hoa Vụ nắm tay, "Quá chậm, mở bội số.
"
"! ! "
Thịnh Ý có lẽ hiểu được câu 'mở bội số' của Hoa Vụ là có ý gì, hắn im lặng giơ bảng: "30 triệu.
"
Giá từ 23 triệu trực tiếp bước vào 30 triệu khiến không ít người quay đầu nhìn về phía hắn bên này.
"Ai vậy?"
"Chưa từng thấy qua! ! "
Sau khi Hoa Vụ dùng tay tăng tốc tiến trình, nhóm người Tề Cảnh còn đang chờ chỉ có thể gia nhập.
Tề Cảnh bảo Chu Nhân Nhân giơ bảng, vị Chung đại sư kia cũng gia nhập vào.
Còn lại những người trong huyền môn, chỉ có hai vị còn đang đấu giá.
Thứ này đối với người bình thường mà nói, chính là một cái có giá trị sưu tầm, những người còn lại thấy người của huyền môn tranh nhau, rất thức thời không tham dự nữa.
Đợi đến khi giá cả vượt qua 36 triệu, trên sân đấu giá cũng chỉ còn lại Tề Cảnh và Chung đại sư.
Sau khi Thịnh Ý tăng giá lên 30 triệu thì không có bất kỳ động tĩnh gì nữa.
Lông mày Chung đại sư đã nhíu lại, Hoa Vụ cảm thấy cái giá này chắc là đã vượt qua giá tâm lý của vị Chung đại sư này.
Đại sư xem ra cũng không có nhiều tiền nha! !
Quả nhiên sau hai vòng, Chung đại sư từ bỏ.
"38 triệu, có ai cao hơn không?"
Lúc này Thịnh Ý mới chậm rãi giơ bảng, "40 triệu.
"
Chu Nhân Nhân theo bản năng nhìn về phía sau, nhìn thấy người đàn ông ngồi trong góc.
Ánh sáng bên kia hơi tối, chân của người đàn ông bắt chéo nhau, tư thế ngồi đoan chính tao nhã, ánh sáng và bóng tối lập lòe trên người hắn.
Tay phải hắn cầm bảng, tay trái đặt ở trên sô pha bên cạnh, bị thân thể ngăn trở.
Tề Cảnh muốn chu Nhân Nhân tiếp tục, lại phát hiện cô ta còn đang nhìn người đàn ông phía sau kia, biểu tình nhất thời trầm xuống, tay nắm cổ tay Chu Nhân Nhân dần dần dùng sức.
Chu Nhân Nhân đau đớn, đột nhiên thu hồi tầm mắt.
Cái tên đàn ông chó này! !
Chu Nhân Nhân nhịn đau giơ bảng.
"41 triệu.
"
"45 triệu.
" Thịnh Ý một lần nữa kéo giá lên cao.
Tề Cảnh quay đầu lại nhìn hắn, Thịnh Ý khẽ vuốt cằm, lễ phép lại khiêm tốn.
"! ! "
Mức giá này đã vượt qua giá khởi điểm của Tề Cảnh.
Hơn nữa lúc trước Chu Nhân Nhân mua những thứ khác, tiêu tốn một phần tài chính của hắn.
Hắn cũng không nghĩ tới giá lại cao hơn nhiều như vậy.
Tề Cảnh lại không muốn từ bỏ như vậy.
Sau khi Tề Cảnh tăng giá thêm một lần nữa, Thịnh Ý trực tiếp nâng giá lên 50 triệu.
Tề Cảnh lần này im lặng, hiển nhiên là từ bỏ.
"50 triệu lần một.
"
"50 triệu lần hai.
"
Người bán đấu giá gõ một chùy xuống, la bàn Chu Tước lấy giá 50 triệu bán xong.
Thịnh Ý không có hứng thú với đồ vật phía sau, lôi kéo Hoa Vụ đi cùng nhân viên công tác giao tiền lấy đồ.
Trên hành lang, Hoa Vụ thở dài: "Tôi còn phải kiếm cho anh 5 triệu.
Đi đâu tìm kẻ tiêu tiền như rác đây.
"
Tuy rằng công việc kinh doanh đầu tiên của công ty làm rất tốt, nhưng cô trực tiếp đưa hết tiền, còn nợ 5 triệu, Kim Bất Thị đoán chắc là phải điên rồi! !
Thịnh Ý: "Cô chỉ bỏ ra 20 triệu cũng được.
"
Hoa Vụ bày vẻ mặt chính trực: "Vậy làm sao được, chúng ta phải làm công bằng công chính, sau này mới không xảy ra vấn đề.
"
Thịnh Ý: "! ! "
! !
! !
Thịnh Ý giao tiền, lấy la bàn Chu Tước.
Kiểu dáng không khác la bàn thông thường lắm, chỉ là có màu đỏ thẫm, phía trên còn khắc hoa văn Chu Tước.
Thịnh Ý lấy được la bàn, việc đầu tiên là tháo nó ra.
"Anh làm gì đấy?"
"Lấy chút đồ.
" Thịnh Ý nói.
Lấy đồ?
Lấy đồ gì?
Trong này có cái gì?
Hoa Vụ hồ nghi: "Anh tháo ra còn có thể dùng được sao? Tôi cũng không phải là muốn một la bàn Chu Tước hỏng.
"
"Sẽ không làm hỏng.
"
Thịnh Ý vài cái đã tháo la bàn ra, lấy ra một lá bùa bọc lại ở dưới đáy.
"Cái gì vậy?" Sao trong này còn có đồ chứ?
Trong cốt truyện không có viết a!
Thịnh Ý không có ý giải thích, cất kỹ bùa đi, lắp ráp la bàn lại rồi đặt ở trước mặt cô: "Bạch tiểu thư thích thì cầm đi.
"
Ta mẹ nó không có trả tiền chắc?!
Nói như mi cho ta ý!
Hoa Vụ: "Anh lấy cái này, chỉ vì thứ vừa rồi sao? "
Thịnh Ý không trả lời, xem như ngầm thừa nhận.
Đó là thứ gì đó, Thịnh Ý ngậm miệng không nói.
! !
! !
Hoa Vụ vừa từ phòng khách ra đã thấy Chu Nhân Nhân bị người khác lôi kéo, đi về phía lối thoát hiểm.
Người kia! ! không giống Tề Cảnh.
Con ngươi Hoa Vụ sáng ngời, hưng phấn bay về phía bên kia.
Cho nên chờ Thịnh Ý đi ra, Hoa Vụ đã không thấy đâu.
Hắn nhìn la bàn trong tay mình mà rơi vào trầm mặc.
25 triệu, nói không cần liền không cần?
Hoa Vụ ở trong lối thoát hiểm xem được một vở kịch lớn, hơn nữa xem kịch không chỉ có một mình cô, còn có Tiết Thải Tĩnh.
Tiết Thải Tĩnh còn chụp ảnh, đem cảnh Chu Nhân Nhân và người đàn ông khác lôi lôi kéo kéo, chụp rất rõ ràng.
Phỏng chừng Tề Cảnh rất nhanh sẽ được thưởng thức tác phẩm xuất sắc của nhiếp ảnh Tiết Thải Tĩnh.
Ngẫm lại hình ảnh kia cũng thật là chờ mong.
Hoa Vụ liếc mắt nhìn hai người còn đang giằng co, cô cảm thấy mình nên giúp một chút.
Đức tính tốt đẹp thích giúp đỡ người khác của nữ chính không thể bị mất.
Hoa Vụ lập tức nở nụ cười, xuyên qua cửa bay vào.
Đèn sáng bắt đầu lập lòe lên, lối thoát hiểm nháy mắt rơi vào trong bóng tối, Chu Nhân Nhân vừa mới tránh khỏi dây dưa của người đàn ông, chân không hiểu sao lại mềm nhũn, dưới chân giẫm lên không trung, ngã xuống lầu.
Trong lúc hoảng loạn, cô ta đưa tay ra muốn bắt lấy cái gì đó.
Mà cách cô ta gần nhất chính là người đàn ông kia, Chu Nhân Nhân theo bản năng bắt lấy đối phương.
Người đàn ông cũng không đứng vững, bị Chu Nhân Nhân kéo, trực tiếp lăn từ trên cầu thang xuống.
Đèn tắt đột nhiên bật sáng trở lại.
! !
! !
Hoa Vụ bay tới chỗ Tiết Thải Tĩnh bên kia, nhìn ảnh trên màn hình điện thoại của cô ta.
Chu Nhân Nhân nằm sấp trên người tên đàn ông, chân dài dưới váy nhìn không sót một chút nào, mà hai người còn miệng dán vào miệng, rất có hình ảnh của chuyện xưa.
Phóng viên bát quái mà thấy thì có thể biên soạn 10.
000 từ.
Góc chụp của nhiếp ảnh Tiết Thải Tĩnh được chọn rất tốt, chỉ nhìn từ màn hình điện thoại, hai người phỏng chừng là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Hoa Vụ nhìn bốn phía, xác định trong cầu thang không có giám sát, cảm thấy mỹ mãn rồi bay đi.
Có Tiết Thải Tĩnh ở đây, cô có thể tiết kiệm không ít việc.
Không hổ là bạn thân tốt của nữ chính!
Hoa Vụ đi ra ngoài phát hiện Thịnh Ý không biết đã đi đâu.
Không có Thịnh Ý, Hoa Vụ sợ mình bị người của huyền môn phát hiện, đưa cô trở về trong thân thể, quyết đoán lựa chọn rời đi.
La bàn Chu Tước! !
Chờ tìm cơ hội rồi lại đi lấy về.
Dù sao nhìn bộ dạng của Thịnh Ý cũng không có chút hứng thú nào với la bàn kia, hẳn là sẽ không nuốt riêng.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
Đương nhiên Hoa Vụ cũng không sợ Thịnh Ý nuốt riêng.
Nữ chính không sợ gì cả!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...