Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Dương Mai Phương.
====
"Ông dựa vào cái gì mà chỉ trích tôi?" Trương Phân Lan nói một câu đã quay lại với hình tượng người đàn bà đanh đá: "Chúng ta cũng như nhau thôi! Ông có thể ngoại tình, tôi cũng có thể ngoại tình.
"
"Bà cầm tiền của tôi, tìm đàn ông khác bên ngoài.
" Sắc mặt Lâm Võ đen như đít nồi: "Bà có biết nhục không?!"
"Ai không biết nhục?" Trương Phân Lan hỏi lại: "Chính ông làm những việc xấu xa đó thì biết nhục à?"
"! ! "
Hai người cũng không để ý tới có người trở về, ầm ĩ đến đỏ mặt tía tai.
Trước kia Trương Phân Lan cũng là người thường xuyên đi vũ trường, chỉ là sau đó kết hôn với Lâm Võ, mới không thường đi nữa.
Trong khoảng thời gian này bà ta bị Lâm Võ làm cho tức giận, ở nhà uống không đã ghiền, lại chạy tới quán bar uống.
Gặp được một người đàn ông ở quán bar.
Hai người đều có chuyện buồn, ngoài ý muốn gặp nhau.
Sau đó người đàn ông kia có hẹn bà ta ra ngoài uống rượu vài lần, Trương Phân Lan mang tâm lý trả thù Lâm Võ, ông ta có thể xằng bậy ở bên ngoài, sao bà ta lại không thể.
Vì thế Trương Phân Lan lui tới với người đàn ông kia ngày càng nhiều.
Nhưng không ngờ được Lâm Võ phát hiện ra nhanh như vậy.
Nhưng mà bà ta không sợ.
Mọi người cũng chỉ là huề nhau thôi.
Lâm Võ cãi đến mệt mỏi, "Trương Phân Lan, ly hôn đi.
"
"Cái gì?" Trương Phân Lan sửng sốt, không ngờ được Lâm Võ lại nói ra chuyện này: "Dựa vào cái gì mà ly hôn? Chúng ta chỉ là huề nhau, tôi không đồng ý ly hôn!"
"Tôi đã quyết định rồi.
"
"Tôi không đồng ý!"
Trương Phân Lan không muốn ly hôn.
Nhưng thái độ Lâm Võ rất kiên quyết.
Đàn ông mà không còn nhu tình mật ý, vậy thì chỉ còn lại ý chí sắt đá.
Trương Phân Lan không căng nổi nữa, túm lấy Lâm Võ, "Lâm Võ, ông dám ly hôn với tôi, tôi cũng dám làm ông thân bại danh liệt.
"
Lâm Võ đã sớm có chuẩn bị, lấy ra phong bì chứa ảnh chụp.
Trương Phân Lan thấy mấy tấm hình đó, sắc mặt đều thay đổi.
"Lâm Võ ông tính kế tôi!"
"Tôi không dư hơi đến vậy.
"Lâm Võ không biết ai gửi mấy tấm hình này cho mình, cũng là bởi vì mấy tấm hình này, ông ta mới biết việc Trương Phân Lan làm bên ngoài.
Đàn ông có thể ăn chơi đàng điếm ở ngoài, không ly hôn với bạn thì đó là ban ân, ngươi không chịu cũng phải chịu.
Nhưng một khi vợ mình ăn chơi đàng điếm ở ngoài, vậy không được.
Trên đầu đàn ông sao có thể có nón xanh chứ!
"Không muốn chuyện trở nên quá khó coi, thì nên ly hôn trong hòa bình.
" Lâm Võ bỏ lại mấy lời này, đi ra cửa.
Thấy Hoa Vụ đứng ở cửa, ông ta sửng sốt, trên mặt rõ ràng hơi hoảng loạn.
Bị con gái thấy một màn như vậy! !
Nhưng không hổ là Lâm tổng đã nở hoa ba lần*, khôi phục trạng thái bình thường rất nhanh, "Du Du, con thu dọn đồ đạc, ra ngoài ở với ba một thời gian trước.
"
*một mùa xuân = một lần nở hoa = một lần có tình yêu ~ một lần kết hôn.
Hoa Vụ hơi bất ngờ.
Vậy mà Lâm Võ còn nhớ nhặt đứa con gái này đi theo.
"Mau lên con.
"
"! ! Vâng.
"
(Truyện được đăng duy nhất tại wattpad Thời Lam Yên)
Hoa Vụ vào trong thu dọn, kéo va li đi ra.
Lâm Võ nhìn Trương Phân Lan đang mất hồn mất vía trên sô pha một cái, dẫn theo Hoa Vụ đi thẳng không thèm quay đầu lại.
"Du Du, chuyện của ba với dì con! ! "
"Ba, chuyện của người lớn, con không quản được.
" Người lên kế hoạch nắm rõ các bước trong lòng bàn tay, không muốn nghe thêm lần nữa.
Lâm Võ thấy Hoa Vụ như thế, cũng không nói nữa: "Hôm nay ở khách sạn trước, ngày mai ba sẽ đi thuê một căn hộ.
"
"Nếu ba muốn ly hôn với dì Trương, căn hộ kia! ! " Hoa Vụ nói: "Lúc trước mẹ con cũng trả tiền, đó là tài sản chung của ba với mẹ, thuộc loại tài sản trước hôn nhân, con muốn giữ lại làm kỉ niệm.
"
Lâm Võ cũng không nghĩ, gật đầu đồng ý: "Ừ, lúc trước căn hộ đó cũng là để dành cho con.
"
Căn hộ đó xác thật là ông ta cùng vợ trước mua đứt không trả góp.
Dù Trương Phân Lan muốn chia, lấy pháp luật hiện tại, cũng không chia được.
Lâm Võ thuê một phòng khách sạn cho Hoa Vụ, có thể là sợ cô ở một mình không quen, ông ta cũng ở lại khách sạn.
Hoa Vụ nằm trên cái giường rộng hơn thoải mái hơn, cảm thán, đây mới đúng là một ngày của nữ chính nè.
【Tiểu khả ái, mục tiêu của chúng ta không phải là Liễu Vũ Hi sao?】 sao lại tóm được Trương Phân Lan rồi?
Hoa Vụ ngạc nhiên, Diệt Mông vậy mà đi làm, "Sao mi lại rảnh rỗi mà đi làm vậy?"
Còn tới quan tâm tiến độ công việc của cô.
【Bảo trì.
】
Trong thời gian bảo trì, hệ thống không làm được gì cả —— cày phim cũng không được.
Lúc này, hệ thống chỉ có thể xem nhân viên đang làm gì, tám chuyện với công nhân, hoặc là ngủ đông.
Diệt Mông tuy lười làm việc, nhưng lại cũng không phải một hệ thống thích ngủ đông.
Vì thế liền tới xem Hoa Vụ đang làm gì.
Hoa Vụ hừ một tiếng: "Ta biết ngay mi đâu có rảnh thế.
"
【Vậy nên tại sao?】
"Liễu Vũ Hi sao có thể nhảy nhót như vậy? Còn không phải do Trương Phân Lan, tất cả điều kiện sinh hoạt tốt đẹp của cô ta, đều là dựa vào Trương Phân Lan mà có.
"
"Tục ngữ nói, đánh kẻ nhỏ, kẻ lớn lại tới.
Vậy tại sao không trực tiếp một chút, làm một bước đúng chỗ, diệt luôn Trương Phân Lan?"
"Liễu Vũ Hi là cái thá gì, con châu chấu nhỏ tiện tay đè một cái là chết, không đáng để ta lo lắng.
"
Nghe được bài phát biểu phong cách phản diện này của Hoa Vụ, Diệt Mông lại không thấy sai chỗ nào, ngược lại còn đồng tình.
Lúc sau chắc là nghĩ tới làm vậy không tốt lắm, bổ sung: 【Tiểu khả ái vẫn là nên tuân quy tắc của nữ chính một chút đi.
】
(Truyện được đăng tải tại wattpad Thời Lam Yên)
! !
! !
Diệt Mông bị bảo trì khống chế, đột nhiên nói nhiều lên, tám nhảm với Hoa Vụ cả ngày, chờ tám đủ rồi mới đi ngủ đông.
Hoa Vụ: "! ! "
Hoa Vụ lăn một vòng trên giường, lấy điện thoại ra, mở tin nhắn của Trang Vô Tài gửi cho, sau khi trả lời, đang muốn bỏ điện thoại xuống thì lại thấy tin nhắn mới nhất trên nhóm lớp nhắc tới tên Cố Kinh.
Ngón tay Hoa Vụ di chuyển xuống, mở nhóm lớp.
[Tiểu Tiểu Thanh: chúng ta có nên đi thăm cậu ấy không đây?]
[Đạo sĩ Lục Phong: Các cậu có biết cậu ta ở chỗ nào không? Còn đi thăm! ! hơn nữa tâm trạng cậu ta bây giờ chắc là xấu lắm.
]
Hoa Vụ lướt lên trên, cuối cùng cũng thấy tin nhắn đầu tiên nhắc tới Cố Kinh.
[Đừng hòng tìm được tôi trong kì nghỉ: Hôm nay tôi gặp Cố Kinh, bà ngoại cậu ta qua đời rồi.
]
[Tiểu Tiểu Thanh:??]
[Hứa Nghi Hạ: Sao lại vậy?]
[Đừng hòng tìm được tôi trong kì nghỉ: Hình như là bị bệnh tật gì đó, đột nhiên phát bệnh, không kịp đưa đi chữa trị! ! ]
Hoa Vụ đọc lướt qua lịch sử trò truyện.
Không phải đã tránh đi rồi sao?
Một lúc lâu sau, Hoa Vụ bỏ điện thoại xuống.
Sau khi tránh đi vẫn chết, chỉ có thể chứng minh, tuổi thọ đã đi đến cuối.
Hoa Vụ đi lại trong phòng một lát, cuối cùng gọi điện thoại cho Cố Kinh.
Trong điện thoại chỉ có tiếng 'tút' chậm rãi, không biết qua bao lâu, mới được chấp nhận.
"A lô.
" Giọng thiếu niên hơi trầm thấp, lộ ra sự mệt mỏi.
"Cố Kinh.
"
"! ! "
Cố Kinh không lên tiếng, Hoa Vụ có thể nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ của thiếu niên.
Một lúc lâu sau cậu ta mới nói: "Sao thế?"
"Cậu đang ở đâu?"
(Truyện được đăng tải tại wattpad Thời Lam Yên)
! !
! !
"Cô bé, đằng trước không lái vào được, đường này hơi khó đi.
" Tài xế quay đầu nhìn cô gái nhỏ ở ghế sau, hơn nửa đêm còn chạy tới đây, cũng không sợ có nguy hiểm.
"Cháu xuống ở chỗ này vậy.
" Hoa Vụ trả tiền, xuống xe.
Tài xế ló đầu ra, bộ dáng hơi lo lắng: "Cô bé, cháu đi gặp ai vậy?"
"Bạn học của cháu.
"
Tài xế nghe vậy cũng không nói nhiều nữa, khởi động xe rời đi.
Hoa Vụ dùng điện thoại chiếu sáng, đạp lên mặt đường ướt sũng, đi vào trong.
Lúc này người trong thôn đều đã đi nghỉ ngơi, xung quanh im ắng.
Hoa Vụ đi chưa bao lâu, đã thấy đèn sáng ở phía xa, đèn lồng màu trắng với vòng hoa, trong đêm nhìn hơi rùng rợn.
====
Hôm qua đăng thiếu, hôm nay bù một chương nè ~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...