Vết thương của Châu Nghinh cũng đã ổn phần nào, nhưng đôi khi vẫn còn đau âm ỉ, có nhiều chỗ đã lành da non làm cho cậu ngứa ngáy vô cùng.
Thời tiết bên ngoài quá lạnh nên cậu tình nguyện ở lì trong phòng cũng không muốn bước ra khỏi cửa.
Châu Nghinh đã mặc ba bốn lớp áo cộng thêm áo khoác to dày bao cả người đến chặt chẽ nhưng vẫn thấy rất lạnh.
Tất cả cũng do cơ thể này thể chất yếu đuối, lúc trước khi đến thế giới này, cậu sống chật vật vô cùng, một chút lạnh lẽo cũng có là gì.
Nhưng bây giờ thì khác, cơ thể này tuy từ nhỏ được huấn luyện để ám sát Nhiếp chính vương nhưng cậu ta hoàn toàn không được dạy cho võ công phòng thân, chuyện này để đề phòng vừa mới tiếp cận Nhiếp chính vương thì đã làm hắn sinh lòng nghi ngờ.
Châu Ly chỉ được dạy làm thế nào để sử dụng mỹ nhân kế hiệu quả nhất, phải học đủ loại tài hoa thi từ ca phú.
"Châu Châu, sao cậu không tìm cách để tiếp cận Nhiếp chính vương đi.
Mấy ngày rồi ngài ấy vẫn chưa đến đây, lỡ quên cậu luôn thì sao? Chúng ta còn phải làm cho Đồ Kiêu yêu cậu nữa đấy!" - Tiểu Khứ gấp gáp không yên.
Châu Nghinh kéo chặt áo khoác thêm một chút, phong đạm trả lời: "Không cần gấp, nếu đi sai một bước sẽ làm Đồ Kiêu càng thêm nghi ngờ.
Bây giờ chắc hắn vẫn còn đang điều tra thân phận của ta, đợi khi mọi chuyện rõ ràng, sớm hay muộn hắn cũng phải đến gặp ta mà thôi!".
Châu Nghinh nghĩ rồi nói thêm: "Ta nghĩ Đồ Kiêu sẽ thích người ngoan ngoãn nghe lời!".
Đồ Kiêu thân làm Nhiếp chính vương trong tay nắm binh quyền, hoàng đế chỉ là một con rối không hơn không kém.
Nhân vật như hắn sẽ thích người bên cạnh mình ngoan ngoãn một chút, bởi vậy cậu sẽ dùng tình cảm "mưa dầm thấm đất" dần dần hoà tan lòng nghi ngờ của Nhiếp chính vương.
Trước hết phải để hắn tin tưởng mình đã, chuyện yêu đương để sau rồi tính.
Vả lại chỉ cần làm Nhiếp chính vương tin tưởng cậu trong vòng hai tháng, đến lúc đó cậu có cách để hắn yêu mình.
Cậu còn đang giữ lại trong tay một mồi lửa để làm bùng cháy tình cảm bên trong người Nhiếp chính vương đây này.
Châu Nghinh dự định sẽ nói toàn bộ bí mật của Thái hậu mà cậu biết cho Đồ Kiêu, việc này sẽ làm cho hắn tin tưởng mình thêm một ít.
Nhưng trong quá khứ, cơ thể này cũng không biết quá nhiều việc!
"Tiểu Khứ, em là linh thú có thể nhìn thấy quá khứ.
Vậy quá khứ của người khác, như Thái hậu thì em có biết được hay không?".
"Không được đâu, em chỉ có thể xem được quá khứ của cơ thể mà hồn phách Châu Châu nhập vào.
Nếu xem của người khác sẽ bị thiên đạo trách phạt đấy" - Giọng Tiểu Khứ hơi sợ hãi.
Xem trộm quá khứ của người khác bị xem là điều cấm kỵ, nhẹ thì bị đánh cho vài tia sét, nặng thì hồn phi phách tán.
Không phải tự nhiên nó lại sợ hãi như thế.
Lúc trước khi được nghĩa phụ nhận nuôi, nó đã từng nhìn thấy thành viên trong bộ tộc của mình vì làm trái thiên đạo mà bị thiên lôi đánh đến hồn phi phách tán, cơ thể trở về với cát bụi.
Tới bây giờ hình ảnh đó vẫn còn in rõ ràng trong trí nhớ của nó.
Trước khi đi theo Châu Nghinh, nghĩa phụ cũng căn dặn nhiều lần về việc này rồi.
Châu Nghinh nghe thấy giọng run run của Tiểu Khứ cũng biết việc này không được, cậu vội an ủi nó:
"Không sao, ta chỉ muốn hỏi một chút mà thôi, đừng sợ! Nguyên nhân hai chúng ta đến đây vốn dĩ để có được công đức.
Những việc trái thiên đạo ta sẽ không làm".
Châu Nghinh chống tay lên cằm nhìn ra ngoài sân mà suy nghĩ cách.
Vậy thì cậu phải lục lọi lại ký ức của Châu Ly thật kỹ càng.
Những việc liên quan đến Thái hậu tất cả phải nắm cho tường tận.
Châu Nghinh hơi mệt, đứng dậy định về giường ngủ một giấc.
Vừa xoay người đã đụng phải một cơ thể cứng rắn, vì bất ngờ mà cả người cậu bị ngã về phía sau.
Sau đó được một đôi tay to lớn đỡ ở sau lưng giúp cậu ổn định lại cơ thể.
Châu Nghinh bị làm cho hết hồn, cậu ngạc nhiên nhìn người trước mắt.
Khi đã nhìn rõ là ai, Châu Nghinh vội vàng vui mừng, khuôn mặt hơi thẹn thùng, hai tay lúng túng đặt trước ngực của người nọ:
"Vương gia, ngài đến xem ta sau?".
Đồ Kiêu sau khi đỡ người nọ đứng vững thì vội vàng buông tay.
Nhìn thấy Châu Nghinh cả người vui vẻ vì gặp được hắn, Đồ Kiêu không biết tại sao trái tim đập hơi nhanh một chút.
Bàn tay hắn chắp sau lưng, không thèm nhìn Châu Nghinh mà thong dong ngồi xuống ghế.
Châu Nghinh vội đi theo phía sau hắn, tri kỷ chu đáo châm cho hắn một tách trà nóng, giọng nói êm dịu, khuôn mặt đầy chờ mong nhìn Đồ Kiêu:
"Vương gia, ngài uống trà cho ấm bụng.
Châu Ly căn dặn người chuẩn bị bữa chiều, ngài....ngài ở lại ăn cùng ta nhé!".
"Có được không?".
Đồ Kiêu nhận tách trà từ tay cậu, Châu Nghinh làm như sơ ý để ngón tay mềm mại như bông chạm nhẹ vào mu bàn tay của Nhiếp chính vương.
Sau đó cậu như bị giật mình vội vàng rút tay lại, khuôn mặt lúc này đã đỏ bừng, xinh đẹp yêu kiều không gì sánh được.
Đồ Kiêu nhìn cậu, tâm ngứa vô cùng.
Không biết tại sao, mỗi khi ở gần người này, hắn luôn cảm thấy quen thuộc vô cùng, giống như đã quen biết thân cận từ lâu.
Cảm xúc không thể xác định làm Đồ Kiêu vừa khó chịu vừa không biết phải làm sao.
Nhưng từ trước đến giờ, Nhiếp chính vương là một người không bao giờ để bản thân chịu thiệt.
Nếu như tiểu sát thủ này đã tự dâng mình vào tay hắn, hắn lại không cảm thấy ghét, vậy thuận theo tự nhiên vậy.
Cho dù cậu muốn giết hắn cũng không đáng lo, với trình độ yếu ớt này, hắn cũng không sợ!
Đồ Kiêu vươn tay, kéo mạnh cơ thể mềm mại của Châu Nghinh vào lòng làm cho cả người cậu ngồi trên đùi của hắn, cơ thể hai người dán sát vào nhau.
Mùi hương hoa sen của mỹ nhân trong lòng như có như không phảng phất xung quanh làm cho Nhiếp chính vương trong lòng sinh ra cảm giác êm dịu.
Bàn tay hắn đỡ phía sau lưng Châu Nghinh đẩy cậu vào sâu trong ngực hắn hơn.
Châu Nghinh bị hành động bất chợt không theo lẽ thường của Nhiếp chính vương làm cho cứng đờ cả người.
Thật không hiểu nổi, lúc nãy còn không để ý đến cậu, sau chỉ chớp mắt đã kéo người ta vào lòng rồi.
Tâm tư Nhiếp chính vương sâu như biển, thật là khó đoán!
Cậu bình ổn cơ thể, nhẹ nhàng nép vào người Đồ Kiêu, khuôn mặt chôn sâu vào lồng ngực rắn chắc của hắn, giọng nói hơi ấm ức:
"Vương gia, có phải người đã điều tra kĩ càng rồi hay không?".
"Thật sự Châu Ly không dối gạt người, ta.....ta....".
Chưa nói hết cậu Châu Nghinh đã bắt đầu nức nở nói không nên lời, khuôn mặt ai oán nhìn Nhiếp chính vương.
"Ta chờ ngài rất lâu, tại sao ngài không đến tìm ta sớm một chút kia chứ.
Mỗi ngày ra đều mong chờ vương gia sẽ cứu ta thoát khỏi nơi đáng sợ đó, nhưng.....nhưng đó vĩnh viễn chỉ là ước mơ không bao giờ thành sự thật...".
"Châu Ly rất sợ...!" - khuôn mặt cậu đã đầy nước mắt, khóc đến cực kì xinh đẹp, làm cho người ta không nhịn được mà sinh ra lòng thương tiếc.
Châu Nghinh nhẹ nhàng nức nở trách Đồ Kiêu một tiếng, hai tay lại không biết từ lúc nào vòng qua cổ ôm hắn thật chặt.
Tới bây giờ, Nhiếp chính vương vẫn không đẩy cậu ra, chứng tỏ hắn đã bắt đầu mềm lòng.
Thử hỏi có ai lại có thể chống cự được một mỹ nhân ngồi trong lòng mình nhỏ giọng yêu kiều kia chứ!
Đồ Kiêu thở dài trong lòng, lúc đầu hắn cứu Châu Ly nhưng sau đó vì vướng bận chuyện ở kinh thành mà vội vàng trở về xử lý làm hại cậu bị thất lạc, bị ép buộc trở thành sát thủ ám sát hắn.
Xem ra trong chuyện này hắn cũng có một phần trách nhiệm, vậy thì dung túng cậu một chút cũng không ảnh hưởng gì, nhưng điều kiện trước hết là từ nay về sau cậu phải an phận ngoan ngoãn.
Nếu không hắn cũng không ngại việc làm cậu biến mất trên thế gian này.
Đồ Kiêu nâng tay xoa khuôn mặt tinh xảo của người trong lòng: "Bổn vương sẽ không truy cứu việc ám sát của ngươi lúc trước.
Nhưng từ nay về sau, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời.
Nếu ngươi có thể thực hiện được, bổn vương bảo đảm ngươi có thể an phận mà chết già".
Châu Nghinh nhỏ giọng đáp một tiếng, nhưng suy nghĩ của cậu đã bay tận phương nào.
Cơ thể Nhiếp chính vương ấm quá đi, thật thoải mái, làm cậu chỉ muốn ngủ một giấc trong lòng ngực ấm nóng này.
Nhưng chính sự vẫn không được quên, cậu cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo, dụi đầu vào ngực Đồ Kiêu, giọng nói mềm nhẹ như mèo kêu:
"Vương gia, ngài đang điều tra người đứng sau có phải không....Châu Ly kể hết mọi chuyện ta biết cho ngài nghe nhé!".
Đồ Kiêu yên lặng chờ cậu nói tiếp.
"Năm đó ta được một tên thương nhân nhận nuôi.
Bề ngoài lão ta nuôi dạy ta như con nhưng bên trong thì không phải.
Bọn họ có một căn cứ bí mật, nơi đó có khoảng mười đứa bé giống ta.
Chúng ta được đưa đến đó học tập rất nhiều thứ, mỗi ngày đều được dạy bảo phải trung thành, lý do chúng ta được sống là để giết Nhiếp chính vương.
Nếu không nghe theo bọn họ thì sẽ bị đánh đập rất tàn nhẫn, nếu bỏ trốn sẽ bị trực tiếp giết chết.
Mỗi ngày mỗi đêm luôn lo sợ như vậy mà trôi qua!".
Giọng Châu Nghinh buồn buồn, còn hơi run nhè nhẹ như đang nhớ lại khoảng thời gian đáng sợ đó.
"Châu Ly không biết chủ nhân phía sau là ai, nhưng cách một khoảng thời gian sẽ có một người đàn ông bộ dạng quyền quý đến xem xét tình hình một lần.
Có lần tình cờ ta nghe thuộc hạ cấp dưới gọi người đó là Kỳ Trung hầu".
Châu Nghinh nhìn nét mặt Đồ Kiêu.
Cơ thể này quả thật có biết người đứng sau vụ ám sát này là Thái hậu, nhưng Châu Ly vẫn chưa tận mắt nhìn thấy bà ta bao giờ, nói ra trực tiếp lại sợ Đồ Kiêu không tin tưởng.
Tên Kỳ Trung hầu đó, quả thật trong ký ức của Châu Ly đã từng gặp một lần.
Trong triều, người hận Nhiếp chính vương đến cùng cực lại có liên quan đến Kỳ Trung hầu chỉ có Thái hậu, mẹ ruột của đương kim hoàng thượng mà thôi.
Châu Nghinh giả vờ đáng thương, nhẹ giọng hỏi Đồ Kiêu: "Vương gia, có phải Kỳ Trung hầu chính là ca ca ruột của Thái hậu nương nương hay không....?".
"Ta....ta lúc trước từng nghe nói ở trong triều hoàng thượng chỉ là bù nhìn, tất cả quyền lực đều nằm trong tay ngài, cho nên vì vậy....vì vậy mà Thái hậu muốn phái người ám sát ngài đúng không?".
Đồ Kiêu trong lòng cũng đã có suy đoán của bản thân.
Quả thật mấy năm nay hắn có cho người theo dõi Kỳ Trung hầu.
Lão ta một khoảng thời gian sẽ đến một nơi, nhưng lão cáo già này tinh ranh vô cùng, người của hắn luôn luôn bị mất dấu.
Nhiếp chính vương vuốt mái tóc đen bóng của Châu Nghinh nhẹ giọng dụ dỗ: " Ngoan, nói cho bổn vương biết căn cứ bí mật đó ở nơi nào?".
Châu Nghinh thầm khinh thường trong lòng.
Nhiếp chính vương cũng biết dụ dỗ người khác cơ đấy, nhưng bây giờ cậu đang sắm vai người yêu hắn say đắm nên đành ngoan ngoãn dựa vào người Đồ Kiêu sau đó nói ra địa điểm chính xác.
"Vương gia, Châu Ly nói hết tất cả những gì ta biết cho ngài....ngài đừng không cần ta, có được không?".
"Ta sẽ ngoan ngoãn, ta chỉ cần ngài mà thôi!".
Đôi mắt xinh đẹp đã ngấn nước.
Đồ Kiêu không biết tại sao lại không muốn nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp này rơi nước mắt.
Hiếm khi hắn dịu dàng một lần, bàn tay to lớn lau đi nước mắt vẫn chưa kịp rơi của Châu Nghinh, nghiêm túc gật đầu:
"Được! Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn!"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...