Thật ra từ lúc đầu, Lô Bảo Bảo đã từ chối, theo cô thấy đây là đồ bồi bổ sức khỏe của mẫu thân, cô và cha có thèm ăn thế nào cũng không thể ăn quả trứng gà này.
Nhưng Từ Kiều Nương và Lô Gia Phú lại cảm thấy đồ tốt trong nhà nên cùng hưởng, không hề cảm thấy ăn đồ bổ của đàn bà có thai là một chuyện mất mặt.Lô Bảo Bảo khiêm nhường bị hai vợ chồng họ xem là ngu dốt, trong mắt họ, ai có thể tránh được sức hấp dẫn của trứng gà chứ? Nhận thức này từng dẫn ra một cuộc thảo luận kịch liệt giữa hai vợ chồng, họ bắt đầu lo lắng đứa con gái hơi ngốc không biết tranh giành đồ tốt này, tương lai có sống tốt được không.
Có phải họ không thể trông cậy vào đứa con này, còn nên nhân lúc cha mẹ còn trẻ, tích chút đồ tốt cho con gái.Cho tới khi Lô Bảo Bảo từ bỏ, lại dần học được cách dỗ hai người lớn của cái nhà này, hai vợ chồng mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục cuộc sống bình thường.“Con ngoan, trứng gà ngon không?”Từ Kiều Nương cười híp mắt nhìn con gái, hỏi.“Ừm ừm.”Miệng nhỏ của Lô Bảo Bảo ngậm trứng gà lớn bằng một phần tư đã đủ tốn sức, chỉ có thể ậm ờ trả lời.Đây là trứng gà của nhà nông, lòng trắng vừa non vừa mềm.
Bởi vì luộc lâu nên lòng đỏ hơi khô, nhưng mùi thơm đậm đà đó đủ đền bù cho khuyết điểm này, khiến người ta không nỡ nuốt xuống.Đáng tiếc cho dù miệng của Lô Bảo Bảo nhỏ thế nào, nhai phần trứng gà lớn bằng một phần tư cũng hết rồi.Cô không nhịn được chép miệng, nếm lại mùi vị trứng gà lưu lại giữa răng môi, trong lòng lại vô tích sự khóc cho bản thân.Từng có những lúc, cô có thể nghĩ đến mình sẽ có một ngày chảy nước miếng vì trứng gà, đây rõ ràng là thứ mình ăn đến mức buồn nôn vì bổ sung protein trong thời kỳ giảm cân.Nhưng có lẽ chính vì như vậy, bây giờ quen với cuộc sống này nên cô trở nên dễ dàng thỏa mãn hơn.
Chỉ là mấy miếng trứng gà, cảm giác hạnh phúc có được vượt xa các bữa tiệc lớn ở kiếp trước.Nhất là trứng gà này do người mẹ mang thai chia sẻ cho cô, ngoại trừ vị ngon của trứng gà, thì còn hàm chứa rất nhiều yêu thương.“Ăn ngon thì phải nhớ kỹ, tương lai chờ con xuất giá, đừng quên hiểu thảo với mẫu thân.”Không đợi Lô Bảo Bảo cảm động ba giây, Từ Kiều Nương đã tự đánh vỡ xúc động mới ngưng tụ của Lô Bảo Bảo.Từ Kiều Nương mong đợi nhìn con gái, đứa con gái này của nàng thật đẹp, Từ Kiều Nương tin chắc cô có thể gả đến một gia đình giàu có.Ví dụ như cháu trai nhà thôn trưởng, hoặc con trai của thợ săn họ Trương dưới núi.
Vợ chồng thợ săn họ Trương rất hào phóng, mỗi lần bắt được mồi luôn bán một nửa giữ một nửa, trong thôn chỉ có nhà họ năm nào cũng có mùi thịt.Từ Kiều Nương ảo tưởng cảnh tượng sau khi con gái xuất giá sẽ thỉnh thoảng bưng một bát thịt kho hoặc một bát canh thịt tới cho nàng, trứng gà trong miệng như có mùi vị của cha mẹ nó.“Đúng rồi, còn có cha con.”Từ Kiều Nương vô cùng mong đợi nhìn con gái, câu trước đó mới là trọng điểm, câu phía sau chính là bổ sung, nói chuyện không hề để tâm.Lô Gia Phú nhai hai ba cái nuốt trứng gà xuống, bày tỏ kháng nghị về cách làm của vợ.Mặc dù trứng gà này dùng để bồi bổ sức khỏe cho vợ, nhưng nếu không có hắn chăm chỉ làm ruộng nhiều năm, vợ cũng không thể mang thai đứa con này, cho nên con gái ăn trứng gà, phải có công lao của hắn.Mỗi ngày vận động ban đêm cũng rất mệt mỏi.Lô Bảo Bảo thản nhiên bỏ trứng gà trên mặt bàn vào bát, sau đó nhìn cặp vợ chồng vừa bắt đầu mặt đỏ tía tai tranh công lao về sau lại ôm nhau, tha hồ tưởng tượng tương lai được bát canh thịt thì ăn thịt trước hay uống canh trước, trong lòng không ngừng chửi mắng.Nhưng đừng thấy bây giờ cô tỏ ra ghét bỏ, cô mãi nhớ mấy cuộc nói chuyện đêm khuya vì cha mẹ cho rằng cô không thông minh, cho rằng cô ngốc.
Cặp vợ chồng bị anh em và hàng xóm xem thường này, tận dụng hết sức truyền thụ để sau này cô hiểu thảo, quyết định từ sớm cho cô con gái “ngốc”.Họ lười là thật, ham ăn là thật, yêu thương cô cũng là thật.“Không hay rồi! Nhà họ Lô ơi, con gái ngươi lăn xuống sườn núi rồi!”Lô Bảo Bảo đang chuẩn bị bưng bát ra, thì nghe thấy tiếng kêu ngoài phòng.Nhà cả nhà họ Lô ngoại trừ trưởng tôn Lô Bảo Kim đang học ở thư thục ra, còn có một đứa con gái Lô Tú Ngọc năm nay mười tuổi và con trai nhỏ Lô Bảo Ngân bảy tuổi chưa vỡ lòng.Con gái nhà nông lo liệu việc nhà từ sớm, mặc dù Lô Tú Ngọc chỉ mới mười tuổi, nhưng đã có thể gánh vác rất nhiều việc nhà, Lô Bảo Bảo vẫn chưa dậy, nàng ấy đã cõng giỏ trúc đến sườn núi gần sông cắt cỏ cho heo rồi.Người lăn xuống sườn núi mà người bên ngoài nói, chắc chắn chính là chị họ cả.Lô Bảo Bảo nhanh chóng xông ra ngoài, lúc này ngoài nhà đã hỗn loạn, một cô gái bị vỡ sau đầu, chảy máu nửa người được người ta khiêng qua..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...