Đáng tiếc cô gái nhỏ chịu thiệt không có học thức, nhưng nếu con bé từng đọc mấy quyển dã sử chắc sẽ biết nhị đường tỷ bây giờ là thứ gì rồi, rõ ràng chính là một con hồ ly tinh, cướp đại đường tỷ mà con bé thương yêu đi.Con bé sốt ruột đến mức nắm tóc, chép miệng, nhưng không biết nên phản bác Lô Bảo Bảo thế nào.
Thấy con bé sắp khóc, Lô Bảo Bảo cũng không ngờ con bé này dễ chọc như vậy.Cũng may Lô Tú Tâm cũng là một con bé có chí khí, không muốn khóc trước mặt kẻ địch, cuối cùng hít mũi, nén nước mắt vào trong bụng.Để thể hiện sự ghét bỏ của mình, con bé cõng giỏ trúc chạy bình bịch đến nơi cách khá xa Lô Bảo Bảo, quay lưng, dùng mông nhắm thẳng vào cô.******Khoảng thời gian một nén nhang, Lô Tú Ngọc cõng giỏ trúc về, giỏ trúc vốn dĩ trống rỗng đã đựng đầy ắp.“Nên về nhà rồi, các muội chờ ta một lát, ta đào mấy cây lau sậy cho các muội.”Lô Tú Ngọc bỏ giỏ trúc xuống, thấy cái giỏ của hai đường muội cũng đã đựng hơn nửa cỏ heo, biết số lượng của nhiệm vụ lần này đã đủ rồi.
Cô ấy yên lòng mỉm cười, sau đó xắn ống quần, cởi giày đi tới bãi sông nông, dùng cây cuốc mình mang theo đào cây lau sậy lên.Lô Bảo Bảo nhìn giỏ trúc mà đại đường tỷ bỏ xuống, hơi nghi ngờ nhíu mày lại.Nếu cô không nhìn lầm, trong giỏ trúc của đại đường tỷ ngoại trừ mấy loại cỏ heo bảo họ nhận biết ra, còn có mấy loại thực vật không biết tên.Có một bó thực vật xanh nhỏ dài, hơi giống hành, còn có mấy đồ hình cầu tròn xoe dính đất bùn, hơi giống hành tây, lại hơi giống tỏi...Còn có rất nhiều loại mà Lô Bảo Bảo không nhận ra.Chắc đều là gia vị nhỉ? Lần đầu tiên Lô Bảo Bảo biết hóa ra thế giới này cũng tồn tại những thứ này.Trong phòng bếp nhà họ Lô, gia vị tầm thường, Lô Bảo Bảo đi theo bên cạnh bà cụ ăn chùa uống chùa nhiều năm như vậy, cũng chỉ thấy đường, muối, giấm cùng với một loại chất lỏng màu nâu sậm tương tự nước tương.
Trước hôm nay, cô còn tưởng gia vị như hành gừng tỏi không tồn tại ở thế giới này cơ.Nhưng vấn đề tới rồi, tại sao đại đường tỷ lại đặc biệt đào những thứ này về, cô ấy biết tác dụng của những thứ này sao?“Oa! Đại đường tỷ, muội muốn cây đó!”Tiếng kinh hô của Lô Tú Tâm cắt đứt suy nghĩ của Lô Bảo Bảo.Lúc này Lô Tú Ngọc đã mang mấy cây lau sậy lên bờ.“ Chờ chút, tỷ dùng nước sông rửa sạch bùn trước.”Nhìn các muội muội vui vẻ, Lô Tú Ngọc cũng vô cùng vui vẻ.
Cô ấy không kịp lau sạch bùn trên chân, cúi người xuống, cẩn thận rửa sạch mấy cây lau sậy.Nước sông thượng du vô cùng trong, đa số gia đình trong thôn không có giếng nước, đều rót nước uống ở con sông này, cũng không cần lo không đủ vệ sinh.Lô Tú Ngọc chọn cây lau sậy tươi non nhất, rửa xong một cây trắng muốt, mọng nước, trông rất ngon.“Đây.”Lô Tú Ngọc chia cho hai muội muội mỗi người một cây lau sậy, sau đó bỏ số còn lại vào trong giỏ.Những cây này là cho những đệ đệ muội muội khác trong nhà, còn có tổ phụ mẫu và cha mẹ.
Cây lau sậy cũng không phải đồ hiếm, chưa chắc người lớn sẽ thích, nhưng đây cũng là tấm lòng của mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...