Đào Duy vỗ vai Lâm Tô Ngọc, tỏ vẻ anh ta tin tưởng cô là người như thế nào.
Ánh mắt Lâm Tuyết quét qua quét lại giữa bọn họ, cong môi cười, "Tô Ngọc, chị nói rồi, dù chuyện gì xảy ra, chị sẽ không bỏ rơi em."
Ả ta vươn tay về phía Lâm Tô Ngọc: "Nào, thái tử điện hạ muốn thẩm vấn em.
Yên tâm, có chị ở đây, em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Ả sao có thể dễ dàng để Lâm Tô Ngọc xảy ra chuyện chứ? Ả còn vấn đề chưa biết rõ.
Dù cho Lâm Tô Ngọc muốn chết, cũng phải bị ả tra tấn đủ rồi mới được chết.
Lâm Tô Ngọc nhìn Lâm Tuyết, không nhúc nhích.
Lâm Tô Ngọc không biết Lâm Tuyết trải qua những gì, nhưng cô cảm thấy hiện tại Lâm Tuyết giống như đã trở thành phu nhân bá tước y như trí nhớ của nguyên chủ.
Bề ngoài lúc nào trông cũng thong dong, điềm đạm nhưng bên trong thì thối nát.
Trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề, làm náo loạn cũng vô dụng.
Lâm Tô Ngọc đứng dậy, phủi bụi trên người, lạnh lùng nói: "Đi thôi."
Lâm Tuyết mỉm cười, dẫn Lâm Tô Ngọc đi sâu vào đường hầm.
Trước khi quái vật xông tới, Lâm Tuyết đang ở cùng thái tử làm chuyện đó.
Nghe thấy tiếng nổ mạnh, bọn họ ý thức được có điều gì đó không ổn, lập tức tiến vào đường hầm qua cánh cửa bí mật của gác mái.
Càng đi, càng ít người.
Nụ cười bình tĩnh trên khuôn mặt Lâm Tuyết tắt dần.
Ả dừng lại, chậm rãi quay người, lạnh giọng nói: "Tô Ngọc, có phải mày cũng trọng sinh không?"
Có thứ gì đó nổ tung trong đầu Lâm Tô Ngọc.
Cũng?
Lâm Tuyết trọng sinh?
Không chỉ vậy, Lâm Tuyết cũng cho rằng cô trọng sinh?
Lâm Tô Ngọc nghĩ về những việc trước đó, có lẽ Lâm Tuyết đã trọng sinh sau khi cùng cha mẹ tới nhà cô xé rách mặt, kiếm đồ ăn.
"Quả nhiên là như vậy!" Lâm Tuyết hừ lạnh, "Tao nói, mày từng rất nghe lời tao, như thế nào lại đột nhiên thay đổi như vậy."
Lâm Tô Ngọc im lặng không nói.
Lâm Tuyết châm chọc: "Nhưng mà...!Mày trọng sinh thì đã sao, cũng chỉ có thế.
Mày vẫn ngốc, vẫn thông đồng cùng Tiêu Vọng."
Lâm Tô Ngọc vẫn không nói gì, dáng vẻ không liên quan đến mình của cô khiến Lâm Tuyết tức giận.
Kiếp trước Lâm Tuyết trở thành bá tước phu nhân, sau khi biết thân phận của thái tử càng tôn quý hơn, ả hạ độc vị bá tước kia, giả bộ là một góa phụ trẻ đáng thương, sau đó bám lấy thái tử Mạc Địch Á.
Dù thái tử Mạc Địch Á chỉ coi ả là tình nhân, nhưng nửa đời sau ả vẫn có một cuộc sống tốt đẹp.
Được sống trong vinh hoa phú quý, đã vậy ả còn học được một số bí thuật ma pháp mà chỉ vương thất mới được học.
Kiếp trước Lâm Tuyết sống thọ và chết tại nhà, một lần nữa mở mắt ra ả lại nằm trước hiên nhà, có một con quái vật đang cắn nuốt thân thể của cha mẹ ả.
Ả nhớ lại mọi thứ trong nháy mắt, thi triển thuật tàng hình.
Tuy nhiên thuật tàng hình có hạn chế rất lớn, sau khi thi triển thì không thể động đậy.
Ả ngồi xổm tại chỗ hồi lâu, tận mắt nhìn thấy quái vật ăn thịt cha mẹ mình đến không còn xương mới rời đi.
Trở lại nhà, sự hận thù gần như nuốt chửng lý chí của ả ta.
Nhưng đồng thời ả cũng nhớ tới người đàn ông mắt tím bên cạnh Lâm Tô Ngọc đã làm cho thế giới hỗn loạn, cho tận đến lúc ả chết mà hắn vẫn duy trì được dáng vẻ trẻ trung, dường như bất tử, áp đảo mọi người - nhà khoa học điên cuồng Tiêu Vọng.
Ở trong trí nhớ của ả, Tiêu Vọng là người không có nhân tính, không có cảm xúc.
Tất cả sinh vật hay ma quỷ ở trong mắt hắn chỉ là đồ chơi.
Có một lần, Tiêu Vọng muốn người và pháp sư để làm thí nghiệm, ả nghe theo mệnh lệnh của thái tử, đích thân cử một nhóm người đi qua, gặp được Tiêu Vọng.
Ngoại hình, địa vị và khả năng của Tiêu Vọng khiến ả bị mê hoặc, ôm tâm tư với hắn.
Tuy nhiên, sau khi thấy Tiêu Vọng lạnh nhạt vô tình, thì ả đã từ bỏ ý nghĩ này.
Khi đó, công chúa điện hạ xinh đẹp tôn quý của ma pháp muốn theo đuổi Tiêu Vọng.
Nhưng khi công chúa điện hạ đến gần hắn trong phạm vi 1 mét, hắn bèn mỉm cười ra lệnh cho sinh vật thí nghiệm mới của hắn xông vào cắn công chúa máu me đầy người, chết trong đau đớn.
Sau khi trọng sinh, ả thấy Lâm Tô Ngọc ở bên Tiêu Vọng nên mới không dám xuống tay với cô.
Ai ngờ hiện tại Tiêu Vọng lại bỏ đi, để lại một mình Lâm Tô Ngọc.
Quả nhiên, Tiêu Vọng là một người vô tâm vô tình.
Lâm Tô Ngọc cũng thật ngốc, có thể đến gần Tiêu Vọng mà cũng không biết nắm bắt cơ hội, cùng hắn rời đi.
Trong khi Lâm Tuyết đang dâng trào cảm xúc thì trong đầu Lâm Tô Ngọc đã nghe thấy hệ thống tâm nguyện nói toàn bộ sự việc.
Cuối cùng cô cũng nhớ ra, thời điểm cô tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, có lẽ đã nhìn thấy nhà khoa học làm náo loạn thế giới - Tiêu Vọng.
Cô hỏi hệ thống: "Nhiệm vụ cấp thấp khó như vậy sao?"
Một Boss lớn phản diện biếи ŧɦái cộng với một Lâm Tuyết có bí thuật ma pháp sau khi tái sinh, kiếp trước có thân phận tôn quý, còn có hoàn cảnh khó khăn hiện tại của cô.
Những điều này muốn cô làm nhiệm vụ thế nào đây?
Hệ thống ấp úng nói: "Ừm...!Nhiệm vụ này có chút thay đổi, nhưng vẫn là nhiệm vụ cấp thấp...!Nội dung vẫn giữ nguyên."
Nó không biết giải thích thế nào với Lâm Tô Ngọc.
Theo nhiệm vụ ban đầu, Lâm Tô Ngọc đánh bại được Lâm Tuyết, sẽ khống chế được ả.
Sau đó, cô có thể tiếp cận Đào Duy, trợ giúp anh ta tạo ra một đội quân tự vệ.
Bằng cách này nhiệm vụ có thể được hoàn thành một cách dễ dàng.
Nhưng kể từ khi Lâm Tô Ngọc gặp Tiêu Vọng, mọi thứ đã thay đổi, tình tiết của câu chuyện đã hoàn toàn khác xa so với nguyên tác.
Lâm Tô Ngọc đỡ trán, vô cùng đau đầu.
Lâm Tuyết cho rằng cô sợ, cười lạnh nói: "Đi thôi, em họ tốt của chị.
Chị sẽ không để em xảy ra chuyện, đừng sợ."
Lâm Tô Ngọc im lặng đi theo sau Lâm Tuyết, nắm chặt con dao nhỏ trong tay.
Chờ cho thị vệ đi tuần ngang qua, vừa lúc các cô đi đến một cái ngã rẽ.
Lâm Tô Ngọc nhanh chóng lấy con dao, bịt miệng Lâm Tuyết, kề sát vào động mạch chủ của ả.
Lâm Tuyết trừng mắt, liếc xuống nhìn con dao cũng ko sắc mấy.
Lâm Tô Ngọc thật sự muốn gϊếŧ ả.
Ả có thể cảm nhận được, chỉ cần Lâm Tô Ngọc dùng lực một chút, con dao kia sẽ cắt đứt động mạch chủ của ả.
"Đừng lên tiếng." Lâm Tô Ngọc bắt cóc Lâm Tuyết lui về một góc tối tăm, "Đưa tôi ra khỏi đây, tôi biết cô có cách."
Lâm Tô Ngọc chắc chắn rằng nếu cô đến gặp vị thái tử kia cùng với Lâm Tuyết, điều tiếp theo chờ đợi cô sẽ là sự tra tấn vô tận.
Lâm Tuyết cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng hơi thở dồn dập đã bán đứng cảm xúc của ả.
Ả cứng đờ nói: "Mày nghĩ mày chạy khỏi đây sẽ sống sót sao?"
Lâm Tô Ngọc mỉm cười, "Tôi cũng không muốn sống lâu."
Mang Lâm Tuyết rời đi, cô sẽ lập tức gϊếŧ ả, như vậy sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Vốn dĩ cô không muốn gϊếŧ Lâm Tuyết, muốn ả mất đi tất cả và sống trong đau khổ, nhưng bây giờ tình thế đã khác.
Sau đó cô sẽ quay lại tìm Đào Duy và hỗ trợ anh ta thành lập đội quân tự vệ, rồi tìm một nơi ẩn náu, đợi đội quân tự vệ thành lập thành công, toàn bộ nhiệm vụ của cô sẽ hoàn thành.
Đội tự vệ được hoàng đế cho phép.
Kiếp trước Đào Duy không thể thành lập thành công bởi vì anh ta không tự tin.
Anh ta sợ không có người tự nguyện đi theo mình nên mới từ bỏ.
Đôi khi thành công hay thất bại chỉ do suy nghĩ.
Chỉ cần một câu mọi thứ cũng có thể thực hiện.
"Được, tao sẽ mang mày rời khỏi đây."
Lâm Tuyết đột nhiên sảng khoái đồng ý.
Ả dẫn Lâm Tô Ngọc đi vào sâu trong ngã rẽ, trong miệng niệm một câu thần chú, ngón tay lặng lẽ thực hiện những cử chỉ quỷ dị.
Ngay khi ả gần như thực hiện thành công niệm phép, con dao của Lâm Tô Ngọc từ cổ di chuyển lên mặt ả, dùng sức cắt mạnh.
Một luồng hơi nóng từ miệng vết thương bừng lên, nhỏ giọt xuống.
"Đừng giở trò.
Tôi không sợ chết, trước khi chết tôi nhất định sẽ kéo cô chôn cùng." Lâm Tô Ngọc lạnh lùng nói.
Cô xuống tay rất nặng, trên mặt Lâm Tuyết đau đớn, da thịt lộ ra.
Sự tức giận khiến ả bị dày vò nhiều hơn là nỗi đau về da thịt.
Ả muốn gϊếŧ Lâm Tô Ngọc ngay lập tức.
Ả chưa bao giờ nghĩ đến việc đưa Lâm Tô Ngọc ra khỏi đây.
Vừa rồi ả trì hoãn thời gian, cố gắng truyền ma pháp cầu cứu cho thái tử.
Con đường này thực ra là một ngõ cụt.
Chờ Lâm Tô Ngọc phát hiện ra điều này, chắc chắn sẽ lập tức gϊếŧ ả...!
Trong lòng Lâm Tuyết bồn chồn, bước chân cũng chậm lại.
Ả đi về phía trước, bỗng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Phía trước có ánh sáng.
Không...! Không thể nào, ả biết rõ tòa lâu đài này như lòng bàn tay, đường hầm tối tăm này chỉ có một lối ra duy nhất, thông ra một con sông ngầm, sao có thể có ánh sáng?
Lâm Tô Ngọc nhìn thấy vẻ khiếp sợ khó có thể che dấu của ả, biết rõ ả chắc hẳn đang giở trò với mình.
Cô buông Lâm Tuyết ra, đá ả ta và muốn ả đi lên phía trước dò đường.
Ngay lập tức Lâm Tuyết xoay người đá lại Lâm Tô Ngọc.
Lâm Tô Ngọc nhẹ nhàng tránh thoát, cầm con dao rạch vào mặt Lâm Tuyết lần nữa, "Tôi nói rồi, đừng giở trò."
Ả có đai đen Tae Kwon Do, sao lại không thể đánh lại Lâm Tô Ngọc yếu ớt trói gà không chặt?
Lâm Tuyết kiềm chế nghi hoặc và tức giận, biết điều đi về phía lối ra.
Thấy không có cơ quan gì, Lâm Tô Ngọc bèn theo sát phía sau.
Tuy nhiên, khi vừa bước ra ngoài, mắt cô bỗng tối sầm, rồi bất tỉnh.
Khi Lâm Tô Ngọc tỉnh dậy, những gì cô nhìn thấy là một lồng ấp lớn gồm những sinh vật kỳ lạ màu trắng.
Tay và chân cảm nhận được sự lạnh lẽo của kim loại.
Cô di chuyển, âm thanh của kim loại cọ xát vang lên.
Cô nhìn tứ chi của mình, tất cả chúng đều bị khóa bởi một sợi dây xích kim loại lấp lánh ánh bạc.
Cô vẫn bị lọt vào tay Lâm Tuyết sao?
Cô cau mày.
"Tỉnh?"
Âm thanh quen thuộc, sạch sẽ, dễ nghe, vô hình chung khiến người khác yên tâm.
Là A Thủy?
Không...!Hẳn là Tiêu Vọng mới đúng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...