Lương Duệ lui về sau hai bước, giữ khoảng cách với Lâm Tô Ngọc, cậu quay người đi ra cửa phòng: "Cô giáo, em phát hiện cô không phải là đáng ghê tởm, mà là không thú vị đến mức khiến người ta thấy chán ghét."Lâm Tô Ngọc vẫn không quan tâm những lời cậu nói, sau khi cậu rời đi cô nhanh chóng đóng cửa lại.Đi rửa mặt rồi ngủ thôi.Trong phòng tối đen như mực, tiếng hít thở đều đều của cô vang lên.
Hệ thống suy nghĩ rất lâu rồi nói: "Ký chủ, tôi cảm thấy con người hiện tại của cô không có vui vẻ như trước kia ha?""Rồi sao?" Lâm Tô Ngọc nhắm mắt lại, chìm trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ."Tôi tự hỏi, liệu việc xóa sạch toàn bộ cảm xúc của cô có phải là quyết định sai lầm hay không?"Hệ thống hỏi chuyện nhưng chỉ nhận được im lặng cho câu trả lời.Lâm Tô Ngọc đang nói chuyện với nó, nhưng ngủ say mất rồi.Trước kia chưa bao giờ xảy ra chuyện này.Nó bực bội suốt một đêm, sau khi thấy Lâm Tô Ngọc tỉnh dậy thì nói:"Ký chủ, tối qua tôi còn chưa nói chuyện xong mà cô ngủ mất tiêu.""Ờ, tôi muốn đi làm nên không thể thức khuya nói chuyện với cậu."Lâm Tô Ngọc không thèm quan tâm, rửa mặt thay quần áo rồi đi làm.Hệ thống: ...Nói chuyện mà cũng muốn hay không muốn, không chịu nghĩ đến cảm xúc của người khác.Lương Duệ nói đúng lắm, cô lãnh đạm như vậy khiến người khác thấy chán ghét.Nhưng làm sao bây giờ, chính nó đã tẩy sạch toàn bộ cảm xúc của Lâm Tô Ngọc rồi mà.Trên đường đi làm, hệ thống vẫn luôn hỏi trong đầu cô:"Ký chủ, cô muốn lấy lại cảm xúc của mình không?"Lâm Tô Ngọc dứt khoát nói: "Không nghĩ tới.""Vì sao vậy?""Hiện tại tôi chẳng phải bận lòng vì điều gì." Lâm Tô Ngọc đáp, "Vậy vì sao tôi phải lấy lại cảm xúc để tự gây thêm phiền phức cho bản thân mình?""Nhưng mà..." Hệ thống tỏ ra đáng thương, "Nhưng cô hiện tại không phải là chính cô ngày xưa đó."Lâm Tô Ngọc đang rảo bước đến trường học bỗng dừng chân lại một chút.
Đáp lại hệ thống chỉ có sự im lặng.Văn phòng khóa cửa cẩn thận, Lâm Tô Ngọc bước vào lớp học.Không có Lương Duệ, quả nhiên đám học sinh loi nhoi kia rất ngoan ngoãn.Ánh mắt của cô dừng lại trên đám học sinh vài giây, chợt cảm thấy có gì đó sai sai.
Tụi nhỏ ngồi ngay ngắn, khóe miệng run rẩy như đang nhịn cười.Cô mang theo nghi ngờ đi lên bục giảng, đặt giáo trình xuống, cúi đầu thì nhìn thấy Lương Duệ đang ngồi dưới gầm bàn.Cậu dùng di động đánh vài chữ rồi đưa điện thoại lên cho cô xem: "Không được lên tiếng, nếu không em cởi váy cô giáo ra đó."Lâm Tô Ngọc quét mắt qua đám nhóc bên dưới, bộ dạng nén cười của tụi nó dần chuyển sang hoang mang, rỉ tai thì thầm vẻ mặt của cô giáo.Xem ra tụi nhóc biết Lương Duệ đang núp dưới gầm bàn.Lâm Tô Ngọc giả vờ không thấy Lương Duệ, lấy giáo trình rồi chuẩn bị đứng trên bục để giảng bài, vừa mới xoay người, còn chưa kịp bước một bước thì làn váy đã bị cậu giữ chặt.Cậu lại đánh chữ trên điện thoại: "Cô giáo đứng ở đây."Không chịu thì cậu sẽ cởi váy của cô ra.
Váy bị túm sắp tuột từ eo xuống.Lâm Tô Ngọc quay lại chỗ cũ, ngồi xuống ghế, mở máy tính và máy chiếu lên: "Hôm nay không học bài mới, các em lấy đề thi ra, cả lớp sửa đáp án..."Cô mở bài thi trên máy chiếu, tra qua bảng thống kê: "Đề số 3, lớp có 37 học sinh..."Lâm Tô Ngọc hít sâu một cái, đột nhiên kẹp hai chân lại, rũ mắt nhìn xuống.
Tay Lương Duệ bị kẹp ở đầu gối của cô.
Cậu trực tiếp quỳ gối lên chân cô, thân hình nghiêng về phía trước, nằm bò trên đùi cô."Cô ơi, 37 học sinh thế nào ạ?"Bên dưới có tiếng ồn ào rì rầm, Giả Hoành là một trong số đó, gương mặt cậu ta chứa đầy ý đồ xấu xa."37 học sinh làm sai, bao gồm cả em."Lâm Tô Ngọc muốn đứng lên thì bị cơ thể Lương Duệ ấn xuống, làm cô không thể động đậy.Cô nhíu mày, một tay duỗi xuống dưới gầm bàn, bóp chặt khuôn mặt của Lương Duệ rồi sau đó nói với Giả Hoành: "Giả Hoành, là người tiêu biểu làm sai đề này, em cho tôi biết lúc đấy em đang nghĩ gì."Lương Duệ trợn mắt, mang theo chút kinh ngạc nhìn cô.
Giả Hoành đứng lên nói lung tung.Lâm Tô Ngọc lấy bài thi che mặt mình, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Lương Duệ, khẩu hình miệng như muốn nói: "Bỏ tay ra.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...