Xuyên Nhanh Nhiệm Vụ Cải Mệnh
Bạch Chỉ Nhi đang chửi hăng say trong đầu thì hệ thống bắt đầu tru réo.[Mau lên mau lên, chúng ta đang gặp nguy hiểm! Tỉnh lại nhanh lên!Nhắc nhở thân thiện, nếu nhiệm vụ đầu tiên thất bại thì cô sẽ bị mạt sát! Linh hồn bị tiêu diệt luôn đó.
Không có vé đi đầu thai đâu! ]Cô còn chưa kịp tỉnh lại đã gặp nguy hiểm? Rõ ràng là nó muốn chơi xỏ cô rồi! Cái con hàng đáng chết này!Cô ép bản thân chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt để mở mắt ra, cô chỉ cảm thấy thực ồn ào, đánh giá cảnh tượng xung quanh.
Ở đây giống như một kho chứa hàng nhỏ, xung quanh có chừng mười mấy hai mươi người độ tuổi ước chừng trên dưới hai mươi.
Diện tích kho hàng vốn không lớn, lại đông người như vậy khiến không gian có cảm giác chật chội, chỉ là không khí lúc này không được bình thường cho lắm.Cô gái mặc quần jean đen có mái tóc ngắn ngang vai thấy cô tỉnh dậy hỏi han ân cần:“Cậu tỉnh rồi à? Trong người thế nào? Khỏe hơn chút nào chưa?”Những người khác nghe thấy cô tỉnh lại thì nhìn sang phía này, một số người lặng lẽ như không có chuyện gì mà nhích người dịch xa ra một chút, một số thì bất động nhìn cô bằng đôi mắt như đao như kiếm.Lúc này cô chẳng thấy khỏe ở chỗ nào cả, nhịn khó chịu trong người, hỏi:“Mình ngủ được bao lâu rồi?”Cô gái gãi mũi thì thầm đáp:“Cậu ngất xỉu được mấy tiếng rồi.”Cô gật đầu tỏ vẻ đã nghe được, không nói gì nữa, chống tay lên đầu xoa xoa mấy cái vào mấy điểm huyệt để giảm cơn đau nhức.“Hừ, tỉnh rồi à.
Họa lớn như vậy còn yên tâm ngủ được.
Hẳn là cô có âm mưu từ trước muốn cho bọn tôi làm mồi cho zombie hết đúng không.”Cô gái tóc xoăn ngồi phía xa gay gắt công kích.Cô gái mặc quần jean thấy vậy lập tức giải vây:“Kiều Oánh à, đừng nói vậy, dù gì mọi người cũng là bạn học.
Ngọc Nhi hẳn là không biết mấy người Thời La bị cảm nhiễm, chuyện như vậy mà giấu diếm cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Dù họ có thân cách mấy hẳn là cậu ấy biết phân biệt nặng nhẹ mà.”“Tôi nói không phải à? Bốn người bọn họ lúc nào cũng ở gần nhau chẳng lẽ không phát hiện ra bạn mình có chỗ nào khác thường sao? Lúc này phải đối mặt với sống chết còn diễn trò à? Tôi nhịn cô lâu lắm rồi đó.
Hễ tôi nói gì cô cũng phản bác lại như bản thân là thánh mẫu tốt bụng.
Cô diễn cho ai xem.”“Mình không có diễn, sao bạn lúc nào cũng xuyên tạc ý mình hết vậy.”Thế là hai người họ tiếp tục tranh cãi.Bạch Chỉ Nhi nghe vậy trong lòng cũng hiểu rõ vài phần đấu đá của hai cô nàng này.Cô gái tóc xoăn tên Kiều Oánh, ngoại hình ưa nhìn gương mặt thanh tú nhưng tính cách nóng nảy, ăn nói khó nghe.
Tuy trông có vẻ điêu ngoa nhưng lại bộc trực nghĩ gì nói ấy.A Lan là người mặc quần jean đen có mái tóc ngắn, người cũng như tên, trông thanh thuần tươi mát, cô ấy bị trễ một năm nên cũng lớn hơn đa số các cô gái ở đây, nhưng lại không muốn người khác gọi bằng chị.
Tính cách thì… nói năng nghe ra có vẻ như suy nghĩ cho đôi bên nhưng trọng tâm thì lại là đang châm ngòi khiêu khích.
Tạo ấn tượng xấu cho mọi người về cô và Kiều Oánh, một người chua ngoa lắm lời, một người ích kỷ não ngắn, không xứng ở trong team.Thân thể này tên Tô Ngọc Nhi, là đóa hoa của học viện.
Ừm, đang là bạn gái tin đồn của hội trưởng hội sinh viên cao-phú-soái Trần Hoành.
Chẳng trách sao bị người khác công kích đàn áp cỡ này.Cô không muốn xem diễn, thều thào đáp:“Ý các cậu là mình biết mà cố giấu sao? Các cậu nghĩ các cậu sợ chết thì người khác không sợ chắc?”Có người chưa đợi cô nói hết đã cướp lời.“Các cậu thân thiết như thế giấu diếm cho nhau cũng không có gì lạ.”Những người khác nghe thế cũng cảm thấy có lý, ánh mắt nhìn Bạch Chỉ Nhi càng thêm oán giận.Kiều Oánh lại bồi thêm:“Mấy người bạn của cô hóa zombie hết rồi biết đâu chừng cô ta cũng hóa thành zombie thì sao cách xa cô ta chút, đề phòng cô ta biến hình lại cắn người khác.”Bạch Chỉ Nhi thấy thế cũng không muốn giải thích nữa:“Các cậu thật ấu trĩ.”Trực tiếp thu dọn hành lý.“Hừ.
Còn không phải tôi bóc mẽ sự thật sao, cô xấu hổ không ở được trong đội nữa? Cô tưởng rằng khi anh Trần Hoành về sẽ tìm cô hay sao?” Thấy cô đang thu dọn hành lý Kiều Oánh cảm thấy cô đang muốn uy hiếp bọn họ.
“Hừ! Mơ tưởng.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...