Xuyên Nhanh Nhiệm Vụ Cải Mệnh
Ngày hôm sau, khi Bạch Chỉ Nhi tỉnh lại thì đôi chủ tớ kia đã đi khỏi, hơn nữa còn cần thận giúp cô đóng lại cửa hang.Bạch Chỉ Nhi không ngờ được bản thân có thể ngủ say đến thế.
Vốn dĩ cơ thể này của Tô Ngọc Nhi đã nhiều ngày liên tục không được nghỉ ngơi và bổ sung dinh dưỡng hợp lý.
Nhờ bữa ăn và giấc ngủ đêm qua đã giúp cô phục hồi phần nào sức lực.
Cô cân nhắc một lúc quyết định rời đi.
Dù sao người ta có thể cưu mang mình một lúc không giúp được cả đời.
Hơn nữa cô còn có nhiệm vụ trong người không thể ở lại quá lâu.Đã ra quyết định, cô cảm thấy dù gì người ta cũng cứu mình, cho mình chỗ ăn chỗ ở một đêm vẫn nên để lại vài lời mới phải phép.
Thế là dùng than ghi lên nền đất mấy dòng: “Ơn cứu mạng ngày sau báo đáp.
Cáo từ!”Hệ thống thấy hành động của cô thì khó hiểu.
Nhưng nó đang dỗi không muốn mở lời nói chuyện trước, nếu nó chủ động nói chuyện trước thì có khác nào nó là một hệ thống dễ dãi, dễ dàng bỏ qua chuyện cũ đâu? Đúng vậy, cô bắt nạt nó, cô phải làm lành trước! Thế là nó tiếp tục im lặng làm chiến tranh lạnh với cô.Lúc cô bước ra ngoài, phát hiện bây giờ đã là giữa trưa, mặt trời chói chang dựng đứng trên đỉnh đầu.
Trong động mát mẻ bao nhiêu thì bên ngoài nóng rát bây nhiêu.
Nhiệt độ chênh lệch trong ngoài động làm cô xuất hiện triệu chứng bị sốc nhiệt.Nếu phải so sánh, Bạch Chỉ Nhi cảm thấy ranh giới giữa thiên đường và địa ngục chỉ đến vậy thôi.
May là vẫn có chút nước đêm qua được người kia đưa cho.
Nếu cô phải rời đi vào thời điểm này mà không có nước chẳng khác nào tìm chết.
Nhớ lại sự ương ngạnh lần trước của mình với đội ngũ, cô cảm thấy bản thân suy nghĩ thật nông cạn.Cô định nhờ hệ thống dẫn đường.
Nhưng nhớ ra bản thân đã chẳng còn chút điểm tích lũy nào.
Tức chết đi được! Còn bảo cái gì mà “Chúng ta là nhất thể”, vậy mà khi cô cần nó, nó há mồm ra một cái đã đớp hết điểm của cô.
May mắn cô vẫn đại khái nhớ được tên của thành trấn ấy, hình như là cái gì “Nông Trang” hay “Nông Viên”… Chỉ đành vừa đi vừa dò biển chỉ dẫn trên đường vậy.Lần trước cô ngất xỉu, thì đã đi được nửa đường.
Đi một lúc thì cô thấy một bảng chỉ dẫn.
Dựa vào biển chỉ dẫn trên đường, cô chỉ cần đi bộ thêm hai cây số nữa có thể đến nơi đó.Đây có một thị trấn nhỏ rộng chừng ba kilomet vuông có chừng hơn một trăm hộ nông dân, xây dựng theo mô hình “thị trấn nông trường” chuyên chăn nuôi gia súc tên là Đỉnh Lập.
Xây dựng vì mục đích phục vụ các nhu cầu tham quan, học tập, trải nghiệm thực tế cho những sinh viên thuộc ngành nông học.Để tạo nên một giác "đồng quê thuần phác" nên người dân nơi này dùng gỗ để xây dựng nhà cửa, dùng lá tranh để lợp mái.
Cả thị trấn đồng nhất theo một lối kiến trúc nhà nông thời xưa.Cô kiểm tra lần lượt từng nhà, trước khi xông vào trong, cô sẽ đảo quanh căn nhà một lượt rồi mới gõ cửa ba lần, nếu trong nhà có zombie thì chúng sẽ gầm lên vì nghe thấy tiếng gõ cửa.Không có tiếng đáp lại, cô quyết định sẽ lục soát căn nhà này, cô mở chốt cửa sổ bằng một sợi dây thép rồi trèo vào trong, do được xây theo kiểu cũ nên kết cấu then cửa khá đơn giản, cô có thể đột nhập được.Không có một bóng người ở trong nhà, cô kiểm tra kỹ rồi mới ra ngoài, dùng lại cách cũ để lục soát mấy căn nhà khác đến khi không còn một căn nhà nào.Cảm thấy quái lạ, cô không nhịn được mà kiếm lại một vòng nữa.
Phòng trường hợp bản thân không cẩn thận đã bỏ sót chi tiết quan trọng nào đó.
Nhưng tìm lại lần thứ hai, lần thứ ba vẫn như vậy.Trước khi tiến vào thị trấn cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Theo hiểu biết của cô về thế giới này thì nơi càng nhiều người thì sẽ càng có nhiều zombie xuất hiện.
Nhất là những nơi như nông viên nơi có càng nhiều người và thú vật thì sẽ càng có nhiều thây ma và ma thú.
Chuyến đi này ít nhiều cũng sẽ có nguy hiểm.Thế nhưng điều làm cô ngạc nhiên là từ trên đường đi đến khi vào thị trấn, cô không gặp bất kỳ một con zombie nào, điều này khiến cô cảm thấy khó hiểu.
Không, không đúng, phải nói là từ khi cô xuyên đến đây đã được hai ngày rồi, thế nhưng vẫn chưa gặp được con zombie nào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...