Tống Nhiễm lấy một chai nước ra định uống vài ngụm nhưng nhớ ra đây là thân thể mới của cậu.
Cậu ra khỏi không gian, uống vài ngụm là hết một chai nước rồi vào toilet chờ giải quyết xong, cũng giống y như trước kia, nhưng hình như lần này dài hơn 15 phút thì phải.
Cậu kiệt sức ngồi dựa vào tường, vừa thở vừa lấy thêm một chai nước khác ra uống, khôi phục được một chút sức khỏe cậu lại vào không gian, đi thẳng về phòng nằm phịch xuống giường ngủ luôn.
5 tiếng đồng hồ sau, Tống Nhiễm tinh thần thoải mái bước ra khỏi phòng, cậu đi sang nhà kho bên cạnh nhìn một cái.
Ai bảo cậu ở thế giới trước kiếm được rất nhiều tiền làm gì, nhà kho này rất lớn, trang trí các kệ hàng giống y như một cái siêu thị vậy.
Muốn cái gì thì đi đến kệ đó lấy là được, rất là tiện dụng luôn.
Còn có cả vũ khí và vật dụng nguy hiểm được cất riêng ở một khu vực khác nữa.
Cậu kiểm tra một chút để chắc chắn rằng dù cậu được sống lại lần nữa cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến không gian của cậu.
Cậu đi đến một kệ gần mình nhất, lấy một hộp cơm để ăn, dù sao thời gian trong không gian cũng luôn dừng lại, ở đây thức ăn cậu nấu sẵn có rất nhiều, bây giờ chỉ cần ăn thôi.
Sau khi cơm nước no nê, Tống Nhiễm đi đến phòng sách, cậu nghĩ là cuốn sách bìa đen có hình hoa thược dược đang ở đó.
Suy nghĩ của Tống Nhiễm không hề sai, cậu mở cửa đi vào thư phòng, ngẩn đầu thì thấy một quyển sách màu đen đang lơ lửng giữa phòng.
May mắn cuốn sách bay không cao lắm, Tống Nhiễm chỉ cần nhảy lên một cái là bắt gọn được cuốn sách đem nó mang xuống cho cậu nhìn kĩ hơn.
Cậu cầm quyển sách ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ, để nó lên bàn.
Cậu vuốt ve cuốn sách một lát mới vươn tay mở trang đầu ra.
Bên trên trang giấy mở đầu đã không còn câu hỏi lúc cậu vừa chết đi nữa mà thay vào đó là một hàng chữ đỏ, nét chữ rất đẹp.
" Thập Nhị Kiếp "
Tống Nhiễm khó hiểu nói, " Mười hai kiếp sao, là ý gì vậy?".
Không ai trả lời cậu, Tống Nhiễm tiếp tục lật sang trang thứ hai.
Nhưng mà cậu không lật được, có một sức mạnh vô hình nào đó ngăn cản cậu xem trang tiếp theo.
Tống Nhiễm suy nghĩ cả nữa ngày cũng không hiểu được là vì sao.
Suy nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, Tống Nhiễm quyết định trong lòng ( sống thật vui vẻ là được rồi, mặt kệ trang tiếp theo sẽ viết gì đi vậy).
Cậu đặc quyển sách vào ngăn tủ dưới bàn đọc sách cạnh cửa sổ rồi dùng ý niệm ra khỏi không gian.
Sau đó, Tống Nhiễm quay về phòng ngủ, nhìn bộ đồ mình mới mặc lại có hơi bẩn nữa rồi, cậu mở tủ quần áo tìm chọn một lúc lâu mới tìm được một bộ đồ khá bình thường.
Một cái áo sơ mi xanh nhạt cùng một cái quần thể thao màu đen có viền đỏ hai bên, chất liệu vải khá co giãn mềm dễ hoạt động.
Sau khi mặc xong đồ, Tống Nhiễm lúc này mới nhìn mình lại lần nữa trong gương.
Sau khi ( tẩy tủy cốt) xong, cậu thấy mình trở thành một mỹ thiếu niên thanh tú động lòng người.
Đôi mắt cong cong, nụ cười hơi mỉm treo trên khoé miệng, hai má lún sâu thêm một ít, khí chất ôn nhu làng da trắng mịn hồng hào, nhưng vẫn rất rắn chắc.
Tống Nhiễm cuối cùng cũng thở ra ngồi phịch xuống giường, nhớ tới Lưu Viễn, nhớ tới mấy mươi năm ở thế giới trước vui vẻ biết bao, hạnh phúc biết bao, bây giờ lại phải bắt đầu lại từ đầu hay sau, có chút không cam tâm.
Còn có một chút cô đơn, cậu không biết nam nhân có còn nhớ rõ cậu không, còn nhớ kỉ niệm của hai người hay không.
Tống Nhiễm bỏ qua suy nghĩ vu vơ, cậu phải lục lội lại trí nhớ của nguyên chủ để lại một chút mới được.
Hiện tại cậu đang học trung cấp tại trường H của thành phố D lớp 12, đây là nhà cậu mua lấy từ tiền của hai người chị gái của cậu, họ chỉ yêu cầu cậu trong thời gian dài không nên trở về nhà vì họ chán ghét cậu.
Hà Ngô cũng ngầm đồng ý cho cậu ra ngoài ở riêng, chỉ là tiền vẫn sẽ chu cấp đều mỗi tháng cho cậu, nên trước nay cậu hay nói đúng hơn là Hà Mặc chưa từng trở về nhà sau một tháng ở chung với gia đình của cha.
Nguyên chủ trước kia có bạn trai, người đó tên Trạch Đông, học cùng lớp với cậu.
Nhưng từ lúc Hà Mặc mang Trạch Đông về nhà dịp tết, Trạch Đông bắt đầu thay đổi, mỗi ngày đều đi học sẽ thường tránh mặt cậu, có lúc sẽ viện cớ này nọ để không đi hẹn hò cùng cậu.
Cho tới mười ngày trước, Hà Mặc dẫn Trạch Đông về nhà lần nữa vì yêu cầu của cha, sau khi cậu ở trong thư phòng nghe một hồi giáo huấn của cha mới được ra ngoài, nhưng không thấy Trạch Đông ở đâu, cậu mới đi tìm.
Hỏi bác quản gia thì biết, chị hai Hà Liên của cậu dẫn Trạch Đông lên tầng thượng ngắm cảnh, nhưng mà lúc cậu vừa đi lên, nghe được cuộc đối thoại giữa Hà Liên và Trạch Đông.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...