Điều Quách Tần muốn nghe không phải là sự tra hỏi từ cô mà là một lời phản bác.
Thái độ này chỉ khiến hắn càng muốn phá hủy tên đó hơn.
"Xoẹt xoẹt… rắc…"
Theo dòng cảm xúc đang dâng trào của Quách Tần, cuộc giao tranh giữa ánh sáng vàng và khí xám càng trở nên mạnh mẽ, những tia lửa bắn ra tác động lên tường gây nứt vỡ, nếu còn tiếp tục cả căn phòng này chắc chắn sẽ bị sụp đổ.
"Cậu bị ngốc hả…"
Những lời phía sau Quách Tần đều không thể nghe rõ bởi vì có một thứ gì đó rất lớn vừa xuyên thủng mái nhà, đánh xuống vị trí hai người đang đứng.
"Ầm… ầm…"
Hắn chỉ cảm thấy cả người mình được ôm lên, xông thẳng về cửa kính, vọt ra khỏi tòa nhà và đang rơi tự do trong không trung.
Thứ ánh sáng trắng mang theo mây mù đen nghịt, nó giống như có linh tính, truy đuổi và không ngừng đánh xuống hai người.
Quách Tần được Thập Nhất bảo vệ kín kẽ, chỉ cảm nhận được sự tê rần trên da thịt.
"Hắc Linh! Mi còn lo đánh nhau thì ta sẽ thật sự bị lôi sét nướng chín đấy!"
Sau khi Thập Nhất hét lớn, khí xám từ trong tòa nhà mới bay ra đuổi theo, bao quanh bọn họ, chống lại lôi sét.
Hiện tại ở bên ngoài đang vô cùng đông đúc, không ít người dân bị sét đánh nhầm khiến khung cảnh trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết.
Vừa tiếp đất, cô liền đặt Quách Tần xuống, dặn dò hắn: "Nghe này, lôi sét chỉ nhắm vào tôi thôi nên bây giờ cậu mau chóng rời khỏi đây là được.
Nếu có thể thì đem Lã Phong về giùm luôn."
"Không được!"
Thập Nhất không có nhiều thời gian dây dưa với Quách Tần nhưng hắn lại nhất quyết giữ chặt góc áo của cô.
"Ngoan, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.
Tới lúc đó chúng ta phải nói chuyện rõ ràng."
Quách Tần hoảng loạn nhìn góc áo bị xé rách, hắn nhấc chân đuổi theo nhưng hình bóng cô gái cứ ngày càng xa hơn, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Hắn luôn luôn chỉ có một mình, dù đứng giữa hàng vạn người trên thế giới này thì hắn vẫn cảm thấy đơn độc trong tâm hồn lạnh lẽo của chính mình.
Cô là người duy nhất đem đến cho hắn hơi ấm và cảm giác được sống nhưng cũng là cô, ngay lúc này, lại chỉ muốn rời bỏ hắn.
Ngẩng đầu nhìn về phía tia sét đang đang đánh xuống từ một góc bầu trời rất xa, Quách Thần tự nhủ với chính mình: "Tôi không hề thích chờ đợi đâu!"
Tia sét vẫn tiếp tục đánh xuống một cách điên cuồng, còn người nào đó đã nhanh chân chạy đến khu vực đất trống.
Tại đây, Thập Nhất không có ý định trốn tránh nữa, cô đứng im một chỗ, để mặc lôi sét đánh xuống bản thân.
Mặc dù phần lớn đã bị Hắc Linh nuốt chửng nhưng cái cảm giác điện chạy xuyên người thật sự không dễ chịu chút nào.
"Thiên Đạo khốn kiếp! Chẳng phải tên nam chính đó vẫn còn sống sao?"
Thập Nhất vừa mắng xong thì lôi sét càng đánh xuống dữ tợn hơn.
Đây chính là hậu quả khi cô cưỡng ép chống lại lực cản, tổn hại Âu Dương Liệt trong khi hào quang nhân vật chính của hắn vẫn rất mạnh mẽ.
Sét đánh liên tục suốt một tiếng đồng hồ thì Thập Nhất cũng chịu đựng suốt chừng ấy thời gian.
Hai bên giống như đang giằng co xem kẻ nào nhiều kiên nhẫn hơn.
Cuối cùng, phần thắng đã thuộc về cô gái tóc dựng đứng của chúng ta, không chỉ tóc mà từng sợi lông tơ trên người đều đang tích điện, cảm giác duy nhất của Thập Nhất lúc này chính là phê… phê tới từng kẽ tóc, lỗ chân lông.
[Vừa đến đã thấy cảnh cô đắc tội Thiên Đạo là thế nào vậy ký chủ?]
Giọng nói quen thuộc của hệ thống vang lên trong đầu khiến Thập Nhất hoàn toàn tỉnh táo.
"M* kiếp! Hóa ra ngươi chưa chết à?"
Đại Thần được đón chào nồng nhiệt bằng một câu chửi.
Chịu thôi, ai bảo nó đã mất tích thời gian lâu như vậy.
[Ký chủ à, mọi chuyện ta sẽ giải thích với cô sau, bây giờ có việc quan trọng hơn rất nhiều.]
Giọng nói Đại Thần kết thúc cũng là lúc trước mắt Thập Nhất dần xuất hiện bóng dáng một thỏ một người.
Đập vào mắt đầu tiên là người nam nhân mặc y phục cổ trang đang nằm bất tỉnh.
Ánh nhìn của Thập Nhất tập trung về phía chú thỏ ngọc xinh đẹp, cô hỏi nó:
"Hệ thống, trước tiên ta nghĩ mình phải được nghe đầu đuôi mọi chuyện."
Đại Thần không khỏi giật mình vì nó còn chưa lên tiếng đã bị cô nói ra thân phận mất rồi.
"Ngươi không biết mình đóng giả hệ thống chẳng giống chút nào ư? Nói chính xác thì ngươi chỉ là một vật trung gian lưu chuyển ta qua từng thế giới, đúng chứ?"
Đại Thần buộc phải công nhận rằng cô gái này thật sự thông minh và còn quá mức bình tĩnh đến đáng sợ.
Người thân quen đang ở trước mặt cô ta với tình trạng nguy cấp, vậy mà thay vì lo lắng cô ta lại ngồi chờ đợi nó giải thích mọi chuyện rõ ràng.
"Hiện tại Sở Nhất vẫn còn hơi thở nhưng nếu quá một tiếng nữa thì ta không chắc lắm đâu.
Ngươi muốn ở đấy chần chừ hay là nhanh chóng kể hết mọi chuyện cho ta nghe?"
Thỏ ngọc lập tức giãy nảy lên: "Này, này, đây rõ ràng là đại sư huynh của cô cơ mà! Đâu ra cái kiểu uy hiếp ngang ngược vậy hả?"
"Vậy là ngươi không biết rồi.
Mối quan hệ giữa bọn ta không tốt lắm, hắn chết ta còn có thể ăn nhiều hơn hai bát cơm."
Đại Thần chưa bao giờ là đối thủ của Thập Nhất, bởi vì cô nắm được yếu điểm lớn nhất của nó chính là lòng nhân từ.
Vừa nhân từ lại còn ngốc nghếch nên cô mới không rõ người đứng phía sau hệ thống giả này có thật sự muốn gây hại cho cô hay không.
Cô đã lờ mờ suy đoán lúc xuyên vào nguyên chủ tên La Kỳ Kỳ, những dấu hiệu về vụ thảm sát, vết xước không rõ nguyên nhân trên chiếc nhẫn, hay thái độ của Mạc Lâm đều khiến cô cảm thấy ký ức bản thân có vấn đề.
Một người có khả năng đánh bại và động tay vào ký ức của cô thì Thập Nhất chỉ nghĩ đến một người.
Sự xuất hiện của Đại sư huynh Sở Nhất ở đây đã gần như khẳng định chắc chắn thân phận người đó không ngoài ai khác: sư phụ của cô.
"Sở Ly là người hợp tác giúp ta trói buộc linh hồn với cô."
Nhận được đáp án khẳng định, Thập Nhất không quá bất ngờ nhưng vẫn không tránh được cảm giác hụt hẫng, cô cụp mắt, che giấu cảm xúc vừa lóe lên trong đôi mắt.
"Sở Ly muốn rèn dũa cô thông qua nhiệm vụ cứu vớt thế giới sơ khai."
Thế giới sơ khai là tên gọi dành cho những thế giới tiểu thuyết chưa hoàn chỉnh, chỉ gồm một vòng lặp lại luân hồi mà không thể tự mình phát triển vì kết cục sụp đổ.
Sự xuất hiện của Thập Nhất sẽ giúp các thế giới này thoát khỏi vòng lặp lại vô hạn, tự nâng cấp trong tương lai thành sơ, trung hay cao cấp tùy vào mức độ vận động phát triển của nó.
Thập Nhất không tin mọi chuyện đơn giản như vậy.
"Nếu sư phụ muốn ta làm việc thì chỉ cần trực tiếp ném ta đến nơi đó.
Kiểu hành động lén lút, giấu diếm thế này không giống tính cách ngài ấy."
"Đó là những gì Sở Ly nói với ta còn liệu nàng ta có mục đích khác hay không ta không rõ.
Bởi vì cần năng lực của nàng để cứu sống chủ nhân mình nên ta buộc phải nghe theo mọi sự sắp xếp và sai bảo."
"Mới đây nàng ta đột ngột thông báo có việc cần giải quyết nên phải rời đi khá lâu, trong khoảng thời gian đó đã có một người lạ mặt xâm nhập vào Điện Thần.
Năng lực Y rất tà môn, mười vị sư huynh của ngươi đều không phải đối thủ.
Nhờ có Sở Nhất giúp sức nên ta mới có thể đẩy y vào trong thế giới sơ khai, cưỡng chế phong ấn tạm thời ký ức và năng lực của y."
Lý do Đại Thần mất tích thời gian lâu như vậy là vì nó phải đi đến các thế giới truy sát y.
Không phải một mà là các bởi vì nó không thể tìm ra phương thức tiêu diệt y một cách triệt để.
"Y căn bản không phải thực thể mà là một thần hồn mạnh mẽ đến kinh ngạc, ở trạng thái này y có thể đi qua các thế giới giống như cô."
"Bởi vì phong ấn không ổn đỉnh, y đột ngột lấy lại được năng lực nên Sở Nhất mới bị thương như này, cũng may là ta đã kịp thời sửa chữa sau đó."
Thập Nhất nghe xong, tự có những suy nghĩ và khúc mắc riêng nhưng cô không nói ra, tiếp tục hỏi vấn đề khác: "Ngươi nãy giờ vẫn chưa đề cập đến vị chủ nhân của ngươi."
"Ngươi tham nó vừa thôi! Ta bán đứng nữ nhân xấu xa kia là đã khó thoát khỏi số phận thỏ nướng rồi đây này.
Híc… Dù sao thông tin về chủ nhân của ta là tuyệt mật, có chết cũng không nói được.
Làm người… ừm… làm sủng vật cũng phải có nguyên tắc!"
Sở Nhất chỉ là bạn đồng hành giúp sức trong một thời gian ngắn, vẫn là không đủ để nó bán đứng chủ nhân.
Thập Nhất không hỏi gì nữa, đi tới xem xét tình trạng của Sở Nhất, lục phủ ngũ tạng hắn đều nát tươm, nghiêm trọng hơn là nguyên thần đã bị tổn hại.
Một lượng lớn linh khí được truyền sang thân thể hắn để tu sửa nguyên thần.
"Này, đưa cho Tử Linh U cho ta.".
Truyện Xuyên Nhanh
Thập Nhất biết nó sẽ không quên hàng quý hiếm như Tử Linh U nhưng không ngờ cả chiếc nhẫn cô tặng Từ Chính Quân cũng được nó cất giữ.
"He he… chiếc nhẫn này làm từ Tử Linh U cơ mà, tất nhiên ta không thể vứt bỏ được."
Thập Nhất vắt kiệt linh khí cho Sở Nhất mới tạm thời khiến hắn ổn định lại một chút.
Tuy nhiên, với thương thế này hắn chắc chắn không thể sớm tỉnh lại được.
Cô mệt mỏi nằm luôn ra giữa đất sau khi cạn kiệt sức lực.
"Này, tình hình các sư huynh khác của ta thế nào?"
Thập Nhất có thể nhận ra con thỏ ngọc kia đang trốn tránh ánh mắt của cô.
"Cứ nói đi.
Việc ngươi phải đưa Sở Nhất đến đây tìm ta dù sẽ bị bại lộ thân phận đủ để biết tin tức không mấy tốt đẹp rồi."
"Đúng là không thể giấu được cô.
Haizz… Ta đã đem hắn về Điện Thần để tìm người cứu chữa nhưng không còn ai ở đấy cả."
Thập Nhất lãnh đạm hỏi lại: "Không còn ở đây là nghĩa nào? Thấy xác hay không thấy xác?"
"Không thấy.
Khả năng của ta bị hạn chế, không thể ra khỏi Điện Thần nên không có cách nào xác nhận."
Nói vậy chứ thâm tâm Đại Thần cho rằng lành ít dữ nhiều, khả năng cao là họ đã bị sát hại khi cố gắng kéo dài thời gian giúp nó và Sở Nhất.
Nhận được tin dữ, Thập Nhất không lộ ra biểu cảm gì, lẳng lặng quan sát đám mây đơn độc trôi nổi trên bầu trời.
Trên chặng đường du hành, có phải nó đã gặp rất nhiều đồng bạn nhưng lại chẳng có một ai ở lại với nó đến cuối cùng?
Bên tai cô vang lên bước chân dồn dập, ngày một tới gần hơn.
Mãi đến khi gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt cô.
"Khả Mạn, tôi tìm được em rồi…".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...