"Lưu Diệc Hàm, những lời cô nói chỉ toàn là suy đoán viển vông."
Từ Chính Quân vẫn rất cứng đầu, tuyệt đối không thừa nhận việc mình đang ghen.
"Được thôi, nếu anh không ghen thì đừng có đến "đúng lúc" như hôm nay nữa, tôi sẽ nghi ngờ rằng anh bị cuồng theo dõi tôi đấy." Thập Nhất khoanh tay nhìn hắn.
"Mặc dù anh là ông chủ nhưng cũng phải tôn trọng không gian riêng của người làm chứ nhỉ?"
"Cô tức giận vì đã bị tôi phá hỏng kế hoạch nào đó thì phải."
"Đúng vậy.
Kế hoạch của tôi thật sự bị anh phá hỏng rồi."
Thập Nhất không chối bỏ, thậm chí còn thừa nhận một cách sảng khoái làm Từ Chính Quân tức muốn chết.
Một người mới cách đây không lâu còn luôn miệng đòi bao nuôi hắn, bây giờ lại nhắm mục tiêu vào người đàn ông khác ngay trước mặt hắn, rốt cuộc cô ta có thể mặt dày tới mức nào?
Nhìn gương mặt Từ Chính Quân dần trở nên méo mó, Thập Nhất thừa biết hắn đang hiểu lầm ý nghĩa kế hoạch cô nói tới, biết vậy nhưng cô cố tình không nói rõ đấy.
"Thật lòng mà nói thì Carl mới là người bám theo tôi nên nếu anh muốn yêu cầu giữ khoảng cách gì đó hãy tự nói chuyện với em trai của mình ấy, thế nhé ông chủ?"
Thập Nhất nói xong liền quay mông đi thẳng, chẳng đợi xem Từ Chính Quân có muốn nói gì nữa không.
Dù cô có kiêu ngạo đến đáng ghét, hay khiến hắn tức giận bao nhiêu thì hắn vẫn sẽ không đề cập đến việc đuổi cô, cho nên cô cứ việc làm tới thôi! Đợi tới lúc hắn thật sự bùng nổ, phá bỏ lớp vỏ kiêu ngạo kia, cô sẽ bắt hắn nhìn thẳng vào tình cảm của mình.
Thập Nhất rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại Từ Chính Quân, môi hắn mím thành một đường, kìm nén cảm xúc khó chịu đang không ngừng dâng trào.
Lão Nhân rất nhanh liền xuất hiện trong phòng hắn.
"Ném Carl ra khỏi đây đi.
Nếu cậu ta không ngoan ngoãn thì cứ việc dùng vũ lực."
"Chủ tịch…"
"Làm sao nữa?" Ánh mắt mang theo bực bội của Từ Chính Quân liếc tới làm cho những lời sau đó của lão Nhân đều phải nghẹn lại.
"Không có gì ạ.
Hôm nay tiểu thư Mạn Châu có gọi điện tới, cô ấy muốn hẹn ngài-"
"Từ chối đi." Không đợi đối phương nói hết Từ Chính Quân đã lập tức từ chối.
Vậy nhưng khi lão Nhân chuẩn bị rời khỏi, không biết Từ Chính Quân nghĩ gì mà lại đột nhiên đổi ý, gọi ông ta quay lại: "Khoan đã…"
"Nói với Mạn Châu rằng ta muốn mời cô ấy đến nhà dùng bữa để cảm ơn cô ấy thời gian qua đã giúp đỡ ta.
Hãy chuẩn bị bữa tiệc dành cho bốn người, nói Carl và cả Lưu Diệc Hàm cùng tới."
Lão Nhân nghi hoặc nhìn lên Từ Chính Quân, cái này… không giống như việc mà ngài ấy sẽ làm.
Thấy đối phương mãi chưa trả lời, Từ Chính Quân nhíu mày hỏi lại: "Ông không nghe ta nói sao?"
"V…âng.
Tôi hiểu rồi ạ."
Sắc mặc Từ Chính Quân lúc này mới có chút hồi phục.
Hắn vẫn nhớ Lưu Diệc Hàm đặc biệt không thích việc Mạn Châu làm bác sĩ riêng cho hắn.
Vậy thì hôm nay hắn cũng phải trả lại chút cảm giác khó chịu của hắn mới được.
Từ Chính Quân suy tính rất kỹ càng cho bữa tối hôm đó nhằm trả thù Thập Nhất, nhưng điều hắn không ngờ đến chính là Mạn Châu tỏ ra vô cùng quý mến Thập Nhất, còn luôn miệng gọi cô là ân nhân gì đó.
Lông mày Từ Chính Quân cau chặt, cô ta là thánh nữ hay sao mà đi đâu cũng được gọi ân nhân vậy?
"Diệc Hàm à, lần đó tôi chưa kịp cảm ơn thì cô đã chạy đi mất rồi, thật không ngờ hôm nay tôi có thể gặp lại cô ở đây.
Tôi mừng quá!"
"Hóa ra tôi không phải là duy nhất của Diệc Hàm hả? Híc… điều đó khiến người ta thật tổn thương." Carl mặt mày tủi thân, ngồi một bên ra vẻ làm nũng với Thập Nhất.
Hết nữ chính rồi đến cái tên này, làm Thập Nhất thật không biết làm sao, cô không hề tốt bụng như bọn họ nghĩ mà!
"Diệc Hàm, cô ăn cái này đi."
"Không cần, Diệc Hàm có tôi chăm sóc rồi, cô tự ăn của mình đi."
"Ơ hay cái anh này, tôi gắp cho ân nhân của tôi mà!"
"Hừ… Diệc Hàm cũng là ân nhân của tôi nhé.
Sao cô không gắp cho anh trai tôi ấy!"
Thập Nhất ngồi ở giữa lắng nghe trận cãi cọ vô cùng chín chắn của hai người này mà muốn xung thiên luôn.
"Dừng lại! Tay tôi cũng không bị cụt, có thể tự gắp."
Không, người thật sự muốn xung thiên phải là Từ Chính Quân mới đúng.
Nhìn thấy cảnh Thập Nhất được hai người kia thân thiết chăm sóc, hắn tức đến nổ phổi rồi.
Rõ ràng ý đồ của hắn không phải như vậy mà!
Từ Chính Quân nắm chặt đôi đũa, quyết tâm hướng tới một món ăn trên bàn, gắp thức ăn đặt vào chén của Mạn Châu: "Cô cũng ăn đi, đừng gắp cho người khác nữa."
"Ha ha… xem ra đây là phúc lợi dành cho bác sĩ tiền nhiệm nhỉ? Hồi xưa tôi nhiều lần đến trị bệnh cho anh mà có thấy được ở lại đây ăn cơm lần nào đâu."
"Cô đây là đang oán trách tôi hả?"
"Không có.
Hì hì… Chính Quân, chúng ta là bạn mà, nghe anh nói đã tìm được bác sĩ có thể trị liệu dứt điểm căn bệnh tôi thấy mừng lắm đó."
Thập Nhất ngồi một bên lắng nghe cuộc hội thoại của Từ Chính Quân và Mạn Châu.
Ở trong cốt truyện, Mạn Châu là người duy nhất có thể khiến Từ Chính Quân mở lòng nhờ vào sự tốt bụng của mình.
Bây giờ xem ra quả nhiên đúng là như vậy.
Chính Quân? Đến gọi tên cũng đầy thân mật, trong khi hắn suốt ngày cau có vì cô dám xưng hô ngang hàng với hắn.
"Mà Chính Quân, anh vẫn chưa kể cho tôi nghe về vị bác sĩ đó đâu đấy."
"Để tôi giới thiệu lại, Lưu Diệc Hàm, người hiện tại đang thay thế vị trí của cô."
"Woa… Vậy ra Diệc Hàm cũng là bác sĩ sao?" Mạn Châu bất ngờ.
"Tôi đâu có chữa trị bằng tri thức y học để được gọi là bác sĩ, thật ra tôi chỉ là một cô gái giúp việc không có học thức cao thôi."
Lời nói của Thập Nhất làm những người khác hơi sững lại một chút, đặc biệt là Từ Chính Quân, hắn vẫn thường tỏ ra khinh thường cô, nhưng khi thấy cô tự hạ thấp bản thân trước mặt người khác thì lại không kiềm được bất mãn.
Từ Chính Quân há miệng định nói thì có một người khác đã lên tiếng trước.
"Có bằng cấp hay không đều không quan trọng, nếu anh trai tôi đã tin tưởng để Diệc Hàm chữa bệnh nghĩa là năng lực của cô rất khá."
Carl nói xong còn không quên nhìn sang Thập Nhất như muốn chứng tỏ bản thân luôn đứng về phía cô.
Ở dưới bàn, tay Từ Chính Quân bất giác nắm chặt khi nhìn thấy ánh mắt hai người kia đang hướng về nhau.
Mạn Châu gượng cười xóa bớt không khí ngượng ngùng do mình gây nên: "Phải đó, Diệc Hàm à, trông đợi ở cô hết cả đấy.
Nếu có gì cần giúp đỡ thì cứ nói tôi nhé, kinh nghiệm của tôi biết đâu sẽ giúp ích chút gì đó."
"Không cần đâu.
Tôi không tò mò cách chữa trị trước đây của cô thế nào."
Thập Nhất thẳng thắn từ chối làm Mạn Châu có hơi xấu hổ: "Phải rồi.
Mỗi người có một cách chữa trị khác nhau mà.
Dù sao tôi cũng rất vui vì xuất hiện người con gái thứ hai có thể giúp đỡ cho anh ấy."
Dù nữ chính này thật sự hòa nhã thì thái độ của Thập Nhất vẫn rất xa cách.
Nếu có trách thì phải trách dáng vẻ xinh đẹp thanh thuần của Mạn Châu không phải là kiểu mà cô sẽ thích.
Trong khi Thập Nhất chỉ đơn giản là không muốn dính líu quá nhiều tới nhân vật chính thì trong mắt Từ Chính Quân cô giống như đang ghen vậy.
Có lẽ vì vậy nên sau đó hắn càng hưng phấn nói chuyện riêng với Mạn Châu hơn.
Hắn không biết rằng trong mắt Thập Nhất hành vi của hắn là cực kỳ ấu trĩ.
"Sao nãy giờ hai người toàn uống không vậy? Phải ăn gì đó đi chứ?" Mạn Châu nói với hai người đàn ông trên bàn tiệc.
Câu hỏi ấy làm Carl nhăn mày, bảo hắn ăn đồ ăn con người là không thể nào.
Huyết tộc hiển nhiên không thể ăn đồ ăn loài người, nếu cố gắng nuốt chúng thì thân thể sẽ vô cùng khó chịu.
Thập Nhất biết rõ điều đó lại cố tình gắp một miếng thịt cho Carl, ra vẻ tốt bụng: "Chỉ uống rượu mà không ăn sẽ bị cồn bụng đó.
Ăn đi."
Carl méo mặt nhìn miếng thịt trong bát, vừa nãy không phải hắn mới đừng về phía cô ta sao?
"Đúng là con người ác độc!."
"Ừm, ta ác độc vậy đấy nên mi bỏ thích ta được rồi."
Từ Chính Quân không nhìn ra sự đau khổ của Carl hay ác ý của Thập Nhất, hắn chỉ thấy hai con người kia đang đắm đuối nhìn nhau thôi.
Thân là huyết tộc, không thể ăn uống nhưng vẫn cố tình bày ra bữa tiệc này, vậy mà kết quả lại chỉ rước thêm khó chịu cho bản thân, bảo hắn làm sao nhẫn nhịn nữa đây?
Trong lúc tức giận, Từ Chính Quân đột ngột hướng về chai rượu vang trên bàn, tu luôn một hơi.
"Chính Quân, anh uống từ từ thôi, sẽ say đó!"
"Không sao."
Rượu là thức uống duy nhất của con người mà huyết tộc có thể dễ dàng uống, dù vậy thì nó vẫn sẽ gây hại cho thân thể huyết tộc.
Thập Nhất nhìn thấy hành vi ngu ngốc của Từ Chính Quân liền đứng dậy đi tới cướp lấy chai rượu.
"Bỏ ra."
"Tôi là người chăm sóc sức khỏe hiện tại của anh.
Anh phải nghe lời tôi."
"Hừ… Hóa ra cô vẫn nhớ mình là người chăm sóc cho tôi à? Vậy thì tại sao…"
Tại sao cả buổi tối hôm nay cô chẳng có mấy lần nhìn tới hắn? Ánh mắt của cô tại sao cứ hướng về người khác nhiều như vậy? Có phải cô thật sự đã thay lòng rồi, hay vốn dĩ những lời nói yêu thích trước đó đều là giả?
Từ Chính Quân rất muốn hỏi cô những câu này nhưng cổ họng hắn nghẹn ứ lại, không thể nói ra.
Hắn mím môi, không nói một lời nào, đột ngột đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
"Anh, anh đi đâu vậy?"
Hành vi bỏ đi của Từ Chính Quân khiến Mạn Châu và Carl đồng loạt bị bất ngờ.
"Có lẽ ngài ấy mệt rồi, hai người cứ ngồi đó đi, để tôi đi xem ngài ấy một chút."
Nhìn theo bóng dáng Thập Nhất rời đi, ánh mắt Carl như mới ngộ ra điều gì.
Lông mày hắn hơi nhướng lên, khóe môi tạo thành đường cong thích thú.
Carl cầm lên ly rượu nhấp một ngụm lớn, màu đỏ đậm dính bên miệng được chiếc lưỡi nhỏ linh hoạt liếm láp, biểu cảm hưng phấn, giống như con thú đang thèm thuồng trước món ăn yêu thích của mình.
"Chuyến đi này coi bộ thú vị hơn mình tưởng rồi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...